Sau Khi Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Coca - Kỷ Tử Sống Tới Già

Chương 7



Trì Lệ Sâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng da mặt ông lại vô thức giật giật.

Chưa có ai dám nói với ông như vậy.

Nhưng, dẫu là người giàu có, độc đoán và chuyên quyền tới đâu, thì ông cũng không muốn để lại ấn tượng đầu tiên cho cháu gái là bản thân ăn “cớt”.

“Lão Nam, mau chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng.”

Trong mắt quản gia Nam lộ rõ sự kinh ngạc, ông ấy nhìn Trì Thiển với ánh mắt khó tin, sau đó vội vàng đáp lời: “Vâng, ông chủ.”

Trì Thiển hài lòng nói: “Ông ngoại, chúng ta đều phải quý trọng sức khỏe, có thế mới sống lâu được.”

Gương mặt Trì Lệ Sâm khẽ giật giật, dường như ánh mắt nhìn cô cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.

“Ừm.”

Trì Lệ Sâm thật sự rất bận, ngay cả lúc ăn sáng cũng không được rảnh rỗi mà phải nghe trợ lý báo cáo lịch trình trong ngày và các đầu mục công việc.

Trì Thiển cảm thán: hóa ra kẻ có tiền cũng chẳng sung sướng gì cho cam.

Nếu nhẫn trữ vật của cô cũng xuyên tới theo thì tốt quá, bên trong cả từng núi từng núi bảo vật mà cô đã tích cóp suốt mười năm chăn heo.

Có nó, cô sẽ có thể chia sẻ chút gánh nặng với ông ngoại và các cậu.

Chẳng qua hiện tại…

Trì Thiển đặt một chiếc bánh ú xuống trước mặt Trì Lệ Sâm: “Ông ngoại, ông ăn đi.”

Trì Lệ Sâm chú ý tới động tác nhỏ của cô: “Tự cháu ăn đi.”

“Chiếc bánh ú này bên trong mềm mại, bên ngoài được chiên vàng giòn. Cháu ăn rồi, ngon lắm ạ.” Trì Thiển hào hứng giới thiệu cho ông.

Trì Lệ Sâm không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn chiếc bánh ú kia.

Ông đã ăn cơm một mình suốt hai mươi năm qua, giờ đây có thêm một con nhóc, cảm giác cũng không tệ cho lắm.

Nhưng chỉ chốc lát sau, sắc mặt Trì Lệ Sâm đã lại trở nên lạnh lùng.

Cô giống hệt người mẹ đã rời nhà trốn đi của cô, biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ vứt bỏ cái nhà này để trốn theo đàn ông.

“Ông tới công ty đây, cháu có chuyện gì thì tìm quản gia ấy.” Trì Lệ Sâm đứng dậy rời đi.

Chiếc bánh ú kia chưa hề được đụng tới.

Quản gia Nam thấy Trì Thiển cúi đầu, sợ cô đau lòng, ông ấy bèn an ủi: “Cô chủ nhỏ, cháu đừng đau lòng nhé. Ông chủ thật sự rất bận, hơn nữa ông ấy cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.”

Thật ra Trì Thiển chỉ đột nhiên nhớ ra, trong sách có một vai ác cực kỳ giàu có.

Mà thoạt trông ông ngoại của cô cũng rất giàu có.

“Chú quản gia ơi, ông ngoại cháu tên gì thế ạ?” Trì Thiển hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô chủ nhỏ gọi chú là chú Nam đi. Ông chủ tên là Trì Lệ Sâm, Lệ trong lợi hại, Sâm trong rừng rậm.”

Trì Lệ Sâm!

Bánh bao trong tay Trì Thiển lập tức rơi xuống bàn.

Đó chẳng phải là vị tỷ phú dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, danh tiếng lẫy lừng, ai ai cũng biết, người người đều hay - Trì Lệ Sâm đấy ư?

Cũng chính là vai ác lớn nhất trong sách!

Để trả thù cho đứa cháu ngoại mất sớm, ông liên tục dồn nam nữ chính vào đường cùng, thậm chí còn suýt thì bỏ mạng. Cuối cùng, ông c.h.ế.t vì bệnh.

Mà cháu ngoại của ông tên là Trì Thiển… Là cô đấy ư?

Ối giời ơi!

Cô đăng xuất, ông ngoại vì báo thù cho cô cũng đăng xuất. Sau đó, các cậu vì báo thù cho hai ông cháu cô, người trước vừa ngã xuống, người sau đã lập tức xông lên đối đầu với nam nữ chính, cuối cùng cũng đăng xuất nốt.

Chờ đã, chờ đã. Sao nghe giống truyện “Bảy anh em Hồ Lô cứu ông nội” thế này?

Trì Thiển chợt cảm thấy cái mạng quèn của mình trở nên quan trọng một cách lạ thường. Nếu nàng c.h.ế.t, cái nhà này cũng toang theo…

Không dưỡng sinh đàng hoàng là không được rồi!

Uống ít mấy ngụm coca cola mát lạnh cũng không c.h.ế.t được!

“Chú Nam ơi, trong nhà có thú cưng không ạ?” Trì Thiển hỏi.

“Thưa cô chủ nhỏ, trong nhà có nuôi một con ch.ó becgie Đức để trông nhà, ngoài ra còn có một con anh vũ tự bay tới rồi không chịu rời đi. Cháu muốn xem không?”

“Có ạ.”

Thế là, Trì Thiển ngồi ngoài sân chơi với chó và chim suốt nguyên ngày hôm đó.

Chạng vạng, Trì Lệ Sâm về tới nhà, nghe thấy tiếng cười xen lẫn tiếng gâu gâu và quác quác trong sân, cặp mày ông nhăn thành hình chữ “xuyên.”

Ông chất vấn quản gia Nam: “Ông không dặn con bé rằng, ở trong nhà này phải giữ yên tĩnh mọi lúc mọi nơi ư?”

“Ông chủ ơi, có lẽ cô chủ nhỏ quá cô đơn, hôm nay cô bé đã nói chuyện với chó và chim nguyên ngày, nên tôi không tiện ngăn cản.” Quản gia Nam thở dài: “Dường như, chuyện tinh thần cô chủ nhỏ có vấn đề mà cậu cả nói là sự thật đấy ạ.”

Trì Lệ Sâm: “Con bé vẫn luôn nói chuyện với động vật ư?”

“Đúng vậy, trong lúc vô tình tôi có nghe được đôi câu, hình như đang nói chuyện tu tiên, phi thăng thất bại, rồi thì mười năm nuôi heo tâm như sắt đá gì đó.”

Trì Lệ Sâm lặng thinh.

Cháu gái của Trì Lệ Sâm ông, không thể là đứa ngốc được.

Đúng lúc này, trên mặt cỏ ở phía xa xa truyền tới một tiếng gọi: “Ông ngoại ơi!”

Trì Lệ Sâm đưa mắt nhìn về phía đó, thấy Trì Thiển đang nở nụ cười xán lạn với ông.

Nếu nhắm mắt làm ngơ con heo hồng mà cô bé đang cưỡi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com