Ông đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: “Nếu cháu tuân thủ đúng quy tắc ông đặt ra, thì mười triệu tệ này chính là tiền tiêu vặt của cháu.”
Mười triệu tệ?
Hai mắt Trì Thiển lập tức lấp lánh ánh sáng của tiền bạc.
Nhưng cô vẫn cố kiềm chế sự cám dỗ: “Cháu không cần, so với tiền, cháu càng thích ông ngoại hơn.”
Mấy đứa con trai trong nhà, không đứa nào là không sợ Trì Lệ Sâm. Nhưng tới lượt Trì Thiển, cứ động tí là cô lại bày tỏ tình cảm.
Ai mà chống đỡ được.
Trì Lệ Sâm: “Hai mươi triệu tệ?”
“Cháu không cần, cháu không cần.”
“Tự báo báo một con số đi, cháu muốn bao nhiêu?”
Trì Thiển vươn một ngón tay.
“Một trăm triệu ư? Được thôi!”
“Vậy cháu đưa lại cho ông ngoại một trăm triệu này, mua một tháng thời gian của ông. Trong một tháng này, ông phải coi cháu như cháu gái ngoại, mà không phải khách trọ. Có được không?”
Câu trả lời của cô khiến Trì Lệ Sâm bất ngờ.
Rốt cuộc là cô thật sự không thích tiền, hay mới tí tuổi đã hiểu được cách lùi một bước tiến ba bước, cho rằng làm vậy là có thể lấy được càng nhiều lợi ích hơn từ ông?
Nhưng, cô thông minh hơn người mẹ não tàn chỉ biết yêu đương của cô nhiều.
“Dùng tiền của ông để mua thời gian của ông, cháu giỏi buôn bán thật đấy!” Trì Lệ Sâm cười nhạt.
Trì Thiển cong môi đáp: “Vụ mua bán này có thành công hay không, còn phụ thuộc vào việc ông ngoại có cho phép hay không nữa.”
Trì Lệ Sâm không đáp, chỉ chắp tay ra sau lưng, rời khỏi phòng khách.
Trì Thiển cũng không biết rốt cuộc ông đã đồng ý hay chưa, cô vội vàng chạy tới tìm các “đồng chí” của mình.
Màn đêm nhanh chóng trôi qua.
Nắng sớm lẳng lặng bao phủ toàn bộ trang viên.
Quản gia Nam báo cáo với Trì Lệ Sâm: “Ông chủ, hình như suốt đêm qua cô chủ nhỏ không về phòng.”
“Thế con bé đi đâu?” Trì Lệ Sâm đeo kính lên, thuận miệng hỏi.
“Cô chủ nhỏ… ngủ ở ổ chó với Tiểu Hương và Đại Hắc.”
Trì Lệ Sâm: “…?”
Cái quái gì thế?
Trì Lệ Sâm đứng dậy, đi tới ổ chó xa hoa của Đại Hắc.
Trì Thiển nằm giữa Đại Hắc và Tiểu Hương, thoạt trông ngủ rất say sưa.
Trước kia Trì Lệ Sâm chưa từng được trải nghiệm sự nghịch ngợm của trẻ con, bởi không có đứa trẻ nào dám nghịch ngợm trước mặt ông.
Nhưng hiện tại, ông đã được trải nghiệm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn là phiên bản Plus nữa chứ!
Sao lại có người không chịu ngủ ở giường lớn của biệt thự, mà lại cùng chó, lợn chen chúc trong ổ chó cơ chứ?
Trì Lệ Sâm trầm giọng quát: “Trì Thiển, cháu dậy cho ông.”
Trì Thiển vẫn đang ngái ngủ, nhìn thấy vẻ mặt đen kịt như muốn ăn thịt trẻ con của ông ngoại đứng trước cửa chuồng chó, cô giật mình sợ hãi: “Ông ngoại, chào buổi sáng.”
“Cháu giải thích cho ông, vì sao lại ngủ ở đây?”
Trì Thiển dụi mắt: “Tối qua cháu và mấy đứa Tiểu Hắc chơi tới khuya, không để ý thiếp đi lúc nào không hay. Ông ơi, ngủ ở ổ chó thoải mái lắm, ông có muốn thử một lát không?”
Mặt Trì Lệ Sâm lại càng đen hơn.
Quản gia Nam vội nhỏ giọng nhắc nhở ông chủ nhà mình: “Ông chủ, xin ông nguôi giận. Cậu cả đã nói trạng thái tinh thần của cô chủ nhỏ không được tốt cho lắm, chuyện này phải trách nhà họ Cố đã áp bức, ngược đãi với cô chủ nhỏ trong thời gian dài, chứ cô chủ nhỏ vô tội kia mà.”
Trì Lệ Sâm cố kiềm chế cơn giận: “Thế con bé cũng không thể ngủ ở ổ chó được! Làm vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Hôm nay ông tống cổ hết đám động vật này đi cho tôi. Không được giữ lại một con nào hết!”
Dứt lời, ông quay người rời đi.
Gương mặt quản gia Nam hiện lên vẻ rầu rĩ: “Cô chủ nhỏ à, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên chú thấy ông chủ tức giận như vậy đấy.”
Lời này sao mà quen tai thế nhỉ? - Trì Thiển thầm nghĩ.
“Chíp! Chíp! Chíp!” Tiểu Bạch từ đâu bay tới, đậu lên đỉnh đầu Trì Thiển rồi không ngừng kêu chíp chíp.
Nghe nó kêu xong, gương mặt nhỏ của Trì Thiển đột nhiên nghiêm lại.
Sau đó, cô lộc cộc bò dậy, nhanh chân đuổi theo Trì Lệ Sâm.
Trì Lệ Sâm đã đi tới trước xe ô tô, đang định ngồi vào trong.
“Ông ngoại ơi!”
“Ông ngoại chờ đã! Có người “ẻ” trên xe ông! “Ẻ” nguyên một bãi to luôn!” Dưới tình thế cấp bách, Trì Thiển buột miệng hét lên.
Quả nhiên những lời này đã thu hút sự chú ý của Trì Lệ Sâm, bàn tay đang bám trên cửa xe của ông lập tức rụt lại, vẻ mặt cũng trở nên tái xanh.
Nhân lúc này, Trì Thiển phi thân lao tới, lực mạnh tới độ đẩy Trì Lệ Sâm văng ra ngoài mấy mét, ngã sòng soài trên mặt đất.
“Đùng! Đoàng!”
Ánh lửa bùng lên, mặt đất rung chuyển, thậm chí phía sau họ còn có một cột lửa cao tận hai tầng lầu.
Chiếc xe kia đã nổ!
Không biết chiếc kính trên sống mũi Trì Lệ Sâm rơi ở đâu, ông híp mắt lại, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng “nảy lửa” trước mặt.
Và cả Trì Thiển đang nằm sấp trên n.g.ự.c ông, cơ thể cô thoáng run rẩy.
Ban nãy đứa bé này…
Đột nhiên, Trì Lệ Sâm nhận ra sự run rẩy của cô có hơi bất thường: “Trì Thiển, cháu sao thế?”
Trì Thiển tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Ông ngoại, may mà ông không bị “cớt” nổ dính lên người…”
Trì Lệ Sâm: “…”
Dường như trong không khí thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ.