Trì Thiển cảm thấy tình hình còn tệ hơn cả việc ông ngoại không thích cô, bởi từ nãy tới giờ, ông ngoại căn bản không thèm liếc cô lấy một cái.
“Cha ơi, hồi còn sống ở nhà họ Cố, Trì Thiển đã phải chịu rất nhiều tủi thân, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm, con không yên tâm để con bé sống một mình.” Trì Mộc Trạch giải thích.
Trì Lệ Sâm: “Bảo mẫu trong nhà con c.h.ế.t rồi à?”
“Bảo mẫu sao có thể bằng người nhà được? Dẫu sao cũng tại chúng ta nên con bé mới phải chịu nhiều thiệt thòi như thế.” Trì Mộc Trạch thở dài: “Việc Trì Thiển và Cố Họa bị bế nhầm, ít nhất chúng ta phải chịu một nửa trách nhiệm.”
Trì Lệ Sâm vẫn xụ mặt, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều: “Nó đâu?”
Trì Thiển không ngờ rằng, không phải ông ngoại khinh cô, ghét cô, không thèm liếc cô lấy một cái. Mà là ông thật sự không nhìn thấy cô, bởi cô quá lùn…
Cô ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước về phía trước, định bụng phải để lại ấn tượng tốt cho ông ngoại.
Ngờ đâu, người giúp việc trong trang viên quét tước quá nghiêm túc, sàn nhà không những bóng loáng, mà còn rất… trơn trượt.
Trì Thiển vừa bước một bước đã bị trượt dài về phía trước, cả người ngã phịch xuống đất, biểu diễn kỹ năng xoạc chân.
Cũng may da mặt của Trì Thiển rất dày, cô bình tĩnh cất giọng chào hỏi: “Cháu chào ông ngoại ạ. Lần đầu gặp mặt, cháu xin được biểu diễn kỹ năng xoạc chân cho ông xem ạ.”
Trì Lệ Sâm: “…”
Trì Mộc Trạch đỡ trán.
Trì Lệ Sâm cúi đầu đánh giá con nhóc có hành động khác người này.
Cô sở hữu gương mặt non nớt và đôi mắt to tròn linh động. Lúc này đây, đôi mắt kia đang tò mò quan sát ông.
Từ trước tới nay, chưa có đứa bé nào gặp ông mà không sợ hãi, trái lại tràn ngập sự tò mò và thân thiết như thế.
Trì Thiển hếch cằm đầy đắc ý, đảm bảo ông ngoại đã bị khuất phục trước khí thế oai hùng của cô cho xem!
Trì Lệ Sâm: “Không cần hành lễ lớn như vậy đâu, đứng lên đi!”
Trì Thiển: Một câu của ông, đã phá hủy toàn bộ sự dịu dàng của cháu rồi đấy.
Trì Mộc Trạch cố nhịn cười xách Trì Thiển lên, để cô đứng vững.
Trì Lệ Sâm thu hồi ánh mắt đánh giá, ông nói thẳng: “Trì Thiển, ông sắp xếp chỗ ăn ở cho cháu, mỗi tháng cho cháu một trăm vạn, lại cử hai mươi người giúp việc tới chăm sóc cháu. Cháu có thể tự sống một mình không?”
Trì Thiển nghe hiểu, ý ông ngoại là muốn cô cầm tiền rồi cút đây mà!
Cô sống ở đâu cũng được cả, nhưng cô đã nhận quà hối lộ của cậu cả, đã đồng ý với cậu rằng sẽ biểu hiện thật tốt để được ở lại.
“Hu hu hu, ông ngoại ơi, ông đừng đuổi cháu đi mà!” Trì Thiển cố nặn ra hai giọt nước mắt: “Cháu không cha không mẹ, chỉ có ông với các cậu là người thân, nếu mọi người không cần cháu nữa, cháu sẽ thành trẻ mồ côi thật đấy!”
Nói xong, cô còn ngâm nga một đoạn bài hát: “Cải trắng ơi, ruộng khô rồi, hai ba tuổi, không còn mẹ…”
Cảnh tượng này phải nói là khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Trái tim vốn cứng rắn sau nhiều năm lăn lộn thương trường của Trì Lệ Sâm cũng bị điệu hát của cô làm cho run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bởi cô hát quá khó nghe.
Trì Mộc Trạch không đành lòng: “Cha, nếu cha không rảnh, thì để con…”
“Được rồi.” Sắc mặt Trì Lệ Sâm đông cứng lại: “Ông đâu có nói là không cần cháu.”
Ánh mắt Trì Mộc Trạch hiện rõ sự kinh ngạc, cha anh ấy thế này là… đồng ý rồi ư?
Trì Thiển biết đủ thì dừng: “Cháu cảm ơn ông ngoại ạ. Ông ngoại tốt quá đi, ông là trưởng bối hiền lành lương thiện nhất mà cháu từng gặp.”
“Cháu giỏi nịnh thật đấy!”
“Những lời cháu nói đều là lời thật lòng cả. Vừa gặp ông, cháu đã cảm thấy cực kỳ thân thiết, chắc chắn là do hai ta m.á.u mủ tình thâm, tâm linh tương thông.”
Không phải các cụ đã bảo, giơ tay không đánh mặt người cười đấy ư?
Nụ cười của Trì Thiển vô cùng ngọt ngào.
Khóe miệng Trì Lệ Sâm khẽ giật giật, ông quay đầu hỏi Trì Mộc Trạch: “Con dạy con bé à?”
Trì Mộc Trạch phì cười: “Là phú trời sinh đấy ạ.”
“Cha chỉ có thể trông con bé tối đa một tháng, sau một tháng, con tự xem mà làm.”
“Vâng, thế con đi trước nhé.” Trong lòng Trì Mộc Trạch thầm thở dài, anh ấy cũng đoán trước được chuyện này rồi.
“Tạm biệt cậu ạ, cậu về sớm chút nhé, cháu sẽ nhớ cậu lắm.” Trì Thiển nhìn Trì Mộc Trạch bằng ánh mắt mong chờ: cậu đừng quên định kỳ chuyển tiền cho cháu nhé.
Ví tiền nhỏ đã lép xẹp lâu ngày, rất cần có một khoản lớn để nó được căng phồng trở lại.
Trì Mộc Trạch thoáng ngẩn ra, không ngờ chỉ mới chung đụng chưa đầy một ngày, Trì Thiển đã luyến tiếc anh ấy như vậy.
Quả nhiên cô rất thích người cậu là anh ấy.
“Cháu nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé, cậu sẽ cố gắng về sớm.”
Trì Một Trạch rời đi, để lại Trì Thiển và Trì Lệ Sâm mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ông chủ, bữa sáng đã được dọn lên rồi ạ.” Đúng lúc này, quản gia bước tới, phá vỡ bầu không khí ngượng ngịu giữa hai ông cháu.
Trì Lệ Sâm đưa mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi phải tới công ty, ông đưa con bé tới nhà ăn, rồi sắp xếp cho con bé một gian phòng.”
“Dạ.”
“Ông ngoại ơi, không ăn sáng sẽ có hại cho sức khỏe đó ạ. Bỏ bữa sáng là nguyên nhân của nhiều căn bệnh, chẳng hạn như: đau dạ dày, sỏi mật, huyết áp cao…” Trì Thiển - chuyên gia dưỡng sinh kiêm ông cụ non - nói.
Trì Lệ Sâm: “Trẻ con đừng lo chuyện người lớn, cháu tự ăn đi.”
“Nhưng trong sách nói, nếu qua chín rưỡi sáng mà con người vẫn chưa ăn sáng, thì dạ dày sẽ bắt đầu tiêu hóa “cớt” của tối hôm trước. Ông ngoại…”
Trì Thiển nhìn Trì Lệ Sâm, trong mắt viết rõ dòng chữ…