Trì Lệ Sâm cúi đầu nhìn Trì Thiển: “Tự cháu đốt ư? Cháu có mở ra xem không?”
Trì Thiển lắc đầu: “Không ạ, cháu cảm thấy thứ đó thoạt trông không tốt, nên không mở ra mà ném thẳng vào lò lửa.”
Lửa cháy bùng, đốt không còn sót lại chút gì.
Hừ, chắc tên thiếu đạo đức trốn trong bóng tối gài bẫy kia đang tức lắm cho xem. Đáng lắm, ai bảo dám làm ra loại chuyện thất đức bậc này.
Nghe thấy câu trả lời của Trì Thiển, Trì Lệ Sâm thở phào nhẹ nhõm. Ông lo Trì Thiển tò mò mở ra sẽ phải nhìn thấy những thứ dơ dáy.
Cô còn nhỏ, những thứ dơ bẩn của người trưởng thành không nên xuất hiện trong thế giới của cô.
“Lần này ít nhiều nhờ có cháu nên công ty ông mới không xảy ra chuyện.” Trì Lệ Sâm xoa đầu cô: “Cháu có thể đưa ra một nguyện vọng, ông sẽ thỏa mãn cháu.”
Cô đã giúp công ty giải quyết một rắc rối lớn tới vậy, dù cô muốn sở hữu trực thăng, Trì Lệ Sâm cũng sẽ đồng ý ngay.
Đôi mắt Trì Thiển rưng rưng: “Ông ơi, cháu muốn có một cái hồ thật lớn.”
Trì Lệ Sâm gật đầu: “Cháu muốn nuôi con gì ư?”
Đoán chừng là cá koi, cá vàng gì đó. Bé gái đều thích những con vật đáng yêu như thế mà.
Sau đó, ông nghe Trì Thiển đáp: “Cháu muốn nuôi một con rùa siêu to khổng lồ.”
Trì Lệ Sâm lập tức cứng mặt, nuôi gì cơ?
“Cháu muốn nuôi rùa á?” Dường như Trì Lệ Sâm không thể tin được, ông xác nhận lại thêm lần nữa: “Sao cháu lại thích nuôi rùa?”
Đây mà là sở thích của bé gái ư?
Trì Thiển gật đầu chắc nịch: “Nếu không có rùa, hồ ước nguyện của cháu sẽ không có linh hồn.”
Rùa… Hồ ước nguyện…
Trì Lệ Sâm xoa xoa ấn đường, hóa ra cô có ý đồ này.
“Được thôi, tùy cháu vậy. Nhưng có chuyện này ông phải nhắc cháu, bất kể đám bạn học sinh của cháu đến khóc lóc cầu xin thế nào, cháu cũng không được đồng ý tha thứ cho chúng.”
“Vâng ạ.”
Trì Thiển vốn tưởng ông ngoại cô chỉ “dặn trước không thừa”, nên cũng không quá để bụng. Không ngờ Hạ Phương Tri và Từ Chí Thanh thật sự tìm đến để xin lỗi cô.
Nhưng xem dáng vẻ thì là do bị ép đến bất đắc dĩ, chứ cũng không phải thật lòng nhận sai.
Trì Thiển lười để ý tới họ, trực tiếp phớt lờ, vờ như không thấy.
Họ không từ bỏ ý định, liên tục nhắn tin Wechat cho cô.
Hạ Phương Tri: “Trì Thiển, cậu bảo ông ngoại cậu đừng nhằm vào việc làm ăn của nhà tôi nữa, coi như tôi cầu xin cậu.”
Hạ Phương Tri: “Sau chuyện này, chúng ta vẫn là bạn bè. Chẳng lẽ cậu quên trước kia tôi đối xử với cậu tốt đến mức nào rồi à?”
Hai mắt Hạ Phương Tri đỏ ngầu: “Trì Thiển, trả lời tin nhắn của tôi!”
Từ Chí Thanh lại càng “ngông” hơn: “Trì Thiển, chỉ cần bảo ông ngoại cậu tha cho bọn tôi lần này, tôi sẽ giúp cậu cứu vãn trái tim của Lăng Càn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Thiển ghê tởm c.h.ế.t đi được!
Trước nay Trì Thiển đâu chịu thiệt bao giờ, nếu họ đã dám khiến cô ghê tởm, cô cũng sẽ khiến họ bồn chôn không yên.
Trì Thiển: “Tha cho các cậu cũng được thôi, chỉ cần các cậu làm…”
Sau khi gửi những lời này đi, cô lập tức block tài khoản của họ.
Nhìn tin nhắn dở dang của cô, lòng dạ Hạ Phương Tri và Từ Chí Thanh bứt rứt không yên.
Làm cái gì?
Rốt cuộc đoạn sau nói cái gì?
Họ vốn định chờ Trì Thiển đi học sẽ tìm cô để hỏi cho rõ ràng, nhưng cô căn bản không đi học.
Nguyên nhân là Trì Lệ Sâm lại phát hiện ra chuyện Trì Thiển dùng mai rùa để “bói” đáp án bài trắc nghiệm, sau khi phê bình hành vi chỉ biết dựa vào vận may của cô, phát hiện những đáp án mà cô “bói” ra hoàn toàn chính xác, ông lại càng giận hơn.
Ông tịch thu mai rùa, mời ba gia sư tới dạy cô, kèm cô làm bài tập về nhà.
Không mong cô thi được điểm tối đa, nhưng nếu điểm quá kém, thì thể diện của nhà họ Trì biết để ở đâu?
Ngày đầu tiên học bổ túc, đầu óc Trì Thiển choáng váng không thôi, trong buổi học cứ mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Ngày thứ hai học bổ túc, hai mắt Trì Thiển không thể mở ra được nữa, biểu cảm đờ đẫn như cạn hết sức lực.
Ngày thứ ba học bổ túc, Trì Thiển ngồi thiền tại chỗ, dứt khoát tiến vào cửa Phật.
Ngày thứ bảy học bổ túc…
Nhóm các gia sư đồng thời tới tìm Trì Lệ Sâm để bày tỏ lòng biết ơn.
“Ông Trì, may nhờ có cháu gái của ông mà bệnh mất ngủ hành hạ tôi nhiều năm không cần thuốc cũng khỏi, lần này tôi không thu phí dạy kèm nữa.” Gia sư số một nói.
Trì Lệ Sâm: “…?”
“Thành quả học tập của cháu gái tôi ra sao rồi?”
Gia sư số hai: “Thành quả cực kỳ tốt. Cô Trì ăn gì cũng ngon, cơ thể mạnh khỏe. Nhờ cô bé mà tôi thông suốt rất nhiều điều.”
Gia sư số ba: “Đúng đó, nhờ cô Trì giảng giải, ngay cả vấn đề nghiên cứu tế bào đã làm khó tôi suốt bao năm qua cũng trở nên dễ hiểu hơn nhiều. Tôi thật sự rất cảm kích!”
“Vậy mấy người dạy con bé cái gì?”
Nụ cười của các gia sư cứng đờ.
Đúng vậy, họ đến để dạy kèm Trì Thiển cơ mà, đây phải đến để Trì Thiển dạy kèm đâu?
Họ dạy cái gì nhỉ?
Trì Lệ Sâm vẫy tay, ra hiệu cho quản gia Nam đưa họ rời đi.
Gia sư số ba do dự một lát rồi nói: “Ông Trì, tôi cho rằng cô Trì không cần học bổ túc, mà nên thăm khám bác sĩ tâm lý. Theo quan sát của tôi, cô bé không hề ngốc, chẳng qua suy nghĩ tương đối tiêu cực, cũng khá lười động não thôi.”