Sau Khi Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Coca - Kỷ Tử Sống Tới Già

Chương 17



Trì Thiển cảm động không thôi: “Ông ơi, ông đối xử với cháu tốt thật đấy, tương lai cháu nhất định sẽ chăm sóc ông lúc về già.”

Trì Lệ Sâm: “Ông chẳng thèm.”

Đứa bé ngốc như cô, thả ra ngoài một ngày đã khiến người ta không yên lòng rồi.

Tự chăm sóc mình chua xong, còn đòi chăm sóc ông lúc về già.

“Trì Thiển, cháu có muốn chuyển trường không?” Trì Lệ Sâm lại hỏi: “Hoàn cảnh học tập như thế không tốt cho sự phát triển của cháu.”

Trì Thiển do dự một lát rồi lắc đầu: “Không muốn ạ.”

“Hả?”

“Chỉ có kẻ yếu mới chạy trốn thôi. Cháu không phải kẻ yếu, hơn nữa cháu cũng chẳng làm gì sai cả, sao cháu phải chuyển trường?” Trì Thiển kiên định nói: “Hơn nữa…”

Trì Lệ Sâm nghiêm túc lắng nghe.

“Thay vì thích ứng với hoàn cảnh mới, chi bằng biến cục đá ven đường thành quả hồng mềm mặc mình nắn bóp, sảng khoái biết bao!” Trì Thiển đột nhiên trở nên phấn khích.

Dù đám người Hạ Phương Tri có cứng thế nào đi nữa, cũng chẳng cứng bằng nắm đ.ấ.m của cô.

Ấn đường Trì Lệ Sâm giật giật: “Thế nên, ý cháu là…”

“Ông ngoại ơi, cháu chỉ muốn bắt nạt kẻ yếu một xíu xiu thôi mà.”

Trì Lệ Sâm: “…” Tùy con bé vậy!

Trì Lệ Sâm bỏ công bỏ việc để tới tìm cháu gái, nay chuyện của cháu gái đã được giải quyết, ông phải quay về công ty làm việc tiếp.

Còn Trì Thiển thì quay về với sô pha quen thuộc, ôm gối chăm chú xem chương trình dưỡng sinh.

Bây giờ cô rất quý trọng sinh mệnh.

Biểu hiện cụ thể là: cô sẽ bỏ thêm hai quả kỷ tử vào bình giữ nhiệt đựng cocacola.

Kỷ tử = dưỡng sinh, coca + kỷ tử = dưỡng sinh vui vẻ!

Chẳng hề mâu thuẫn.

Uống quá nhiều coca khiến Trì Thiển buồn đi vệ sinh. Trên đường đến nhà vệ sinh, cô vô tình nghe thấy hai con chim đậu trên cửa sổ tám chuyện.

“Tòa nhà này cao thật, xem ra ông chủ giàu lắm cho xem.”

“Giàu thì có ích gì đâu, gã đàn ông mặc đồ đỏ vừa tiến vào kia đã giấu mấy túi bột màu trắng vào bình hoa màu xanh, còn báo cả cảnh sát nữa cơ.”

“Ôi chao, lòng người hiểm ác, đâu giống loài chim chúng ta, ngây thơ không rành sự đời. Cưng à, đêm nay rảnh không?”

“Anh này! Ghét ghê đấy…!”

Thấy hai con chim bắt đầu phát triển theo hướng không phù hợp cho trẻ vị thành niên, Trì Thiển vội rời tầm mắt. Nhưng vừa đi được hai bước, cô đột nhiên nhận ra có điều không đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bột màu trắng.

Lòng người hiểm ác?

Ối giời, chẳng lẽ…?

Trì Thiển nhấc chân chạy vụt đi, vội vàng tìm kiếm bình hoa màu xanh lam mà con chim kia nói.

Thấy cô khác lạ, thư ký Chung vội tới hỏi han, kết quả bị Trì Thiển bắt đi tìm cùng.

Cùng lúc đó, Trì Lệ Sâm đang họp thì nhận được tin cảnh sát tới.

Cảnh sát tiến thẳng vào phòng họp, giơ thẻ ngành ra trước mặt Trì Lệ Sâm: “Ông Trì, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nặc danh rằng công ty ông đang tàng trữ chất cấm. Bây giờ chúng tôi cần khám xét văn phòng của ông và các phòng ban khác trong công ty. Xin hỏi ông có ý kiến gì không?”

Trì Lệ Sâm là người từng trải, gặp qua biết bao sóng gió, nên ông vẫn giữ được sự bình tĩnh: “Phối hợp với công tác phá án của cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân. Mời các đồng chí!”

Các đồng chí cảnh sát bắt đầu khám xét toàn bộ tòa nhà.

Một tiếng sau, họ chẳng tìm thấy gì cả.

“Ông Trì, đã làm phiền rồi, hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra bất cứ loại chất cấm nào, xem ra có người đùa dai, cố ý tố cáo bậy.” Đội trưởng áy náy nói.

Trì Lệ Sâm cười đáp: “Các đồng chí chỉ làm đúng luật thôi, một lòng vì nước vì dân, có phiền hà gì đâu. Chỉ cần điều tra rõ ràng là được.”

“Đã điều tra rõ ràng rồi ạ. Chúng tôi đều hiểu nhân phẩm và tác phong của ông Trì mà. Nhưng lần tố cáo này có chút kỳ lạ, rất có thể là ân oán cá nhân.”

Trì Lệ Sâm nhà là từ thiện có tiếng của thành phố Phù Quang, lãnh đạo thành phố từng chỉ mặt gọi tên, khen ông là doanh nhân có lương tâm.

“Cảm ơn đồng chí đã nhắc nhở, về sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Tiễn cảnh sát rời đi, nụ cười trên mặt Trì Lệ Sâm tắt ngấm, trong đôi mắt ưng sau cặp kính lộ rõ sự lạnh lẽo.

Trùng hợp ư?

Không đời nào.

Chắc chắn người tố cáo đã sắp xếp đâu ra đó, chỉ chờ cảnh sát tới lục soát.

Nhưng vì sao… lại chẳng lục soát được gì cả?

Trì Lệ Sâm tạm dừng việc tự hỏi, ôm lòng đầy nghi hoặc quay về văn phòng, thì phát hiện Trì Thiển không có ở đây.

“Ông ngoại!” Trì Thiển từ bên ngoài chạy vào, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

“Cháu đi đâu đấy? Sao người ngợm ướt đẫm mồ hôi thế kia?”

“Ông ngoại, cháu vừa phát hiện chút đồ khả nghi ở bình hoa màu xanh bên ngoài, sợ có vấn đề, cháu đã bảo thư ký Chung đưa cháu đi đốt rồi.” Trì Thiển nhanh nhảu giải thích.

Thư ký Chung theo sau vội tiếp lời ngay: “Chủ tịch, món đồ kia rất có thể là món đồ mà người tố cáo đã gài vào, may mà cô chủ nhỏ phát hiện kịp thời.”

Nếu không, tập đoàn Trì thị to đùng sẽ bị hủy hoại trong tích tắc.

Thư ký Chung cực kỳ cảm kích Trì Thiển. Hóa ra cô chủ nhỏ không chỉ biết xem chương trình chăn heo, dưỡng sinh, mà còn hóa giải nguy cơ thất nghiệp tuổi trung niên của anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com