Sau Khi Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Coca - Kỷ Tử Sống Tới Già

Chương 19



Không bao lâu sau khi các gia sư rời đi, Trì Mộc Trạch gọi điện thoại tới.

“Cha, gần đây Thiển Thiển sao rồi? Có ăn cơm đúng giờ không, sống có vui vẻ không?” Mãi đến hôm nay, Trì Mộc Trạch mới rút ra được chút thời gian rảnh.

Trì Lệ Sâm nhướng mày: “Sao càng ngày con càng giống bà già thế? Con bé tốt lắm, có thể ăn, có thể ngủ, suốt ngày cưỡi heo chạy khắp trang viên, ban nãy còn “tiễn” ba gia sư đi rồi cơ.”

Nghe thấy câu cuối, Trì Mộc Trạch kinh ngạc không thôi: “Cha, cha còn mời gia sư cho Thiển Thiển á?”

“Ừm, con bé không tích cực học tập, thường xuyên trốn làm bài tập, nếu cuối kỳ thi được trứng ngỗng, chẳng phải sẽ làm mất mặt cha ư?”

“Nhưng trước kia cha chưa từng mời gia sư cho bọn con đâu.”

“Con bé là con gái, đám nhãi ranh các con có thể so với con bé ư?”

Trì Mộc Trạch nghẹn họng. Mẹ Trì Thiển cũng là con gái, nhưng vừa đủ tuổi thành niên cũng đã bị cha ném ra ngoài tự lập rồi đấy thôi.

“Đúng rồi, lần trước con nói trạng thái tinh thần của Trì Thiển không tốt. Rốt cuộc là vì sao?” Trì Lệ Sâm mở báo cáo điều tra trên bàn ra, trầm giọng hỏi.

Trì Mộc Trạch giải thích lại lần nữa.

Đơn giản là Trì Thiển không được người nhà họ Cố yêu thích. Sau khi Lăng Càn xuất hiện, hai nhà đính ước từ bé cho cô và Lăng Càn, từ đó đãi ngộ của cô mới khá lên một chút.

Trong quan hệ giữa Trì Thiển và Lăng Càn, Trì Thiển là người chiếm thế thượng phong, Lăng Càn thường đuổi theo dỗ dành cô.

Nhưng từ sau khi Cố Họa trở về nhà họ Cố, Lăng Càn và đám bạn chơi từ nhỏ lần lượt vứt bỏ Trì Thiển. Có lẽ chính điều đó đã tạo thành cú sốc tâm lý cho cô.

“Cha lại thấy trạng thái tinh thần của con bé chẳng có vấn đề gì cả, chỉ đơn thuần là lười thôi.” Trì Lệ Sâm vừa nhìn đã thấu ngay điểm mấu chốt: “Chỉ có vài bước chân mà con bé cũng lười đi bộ, suốt ngày cưỡi trên lưng con heo màu hồng kia.”

Trì Mộc Trạch cười nói: “Con bé vừa trải qua biến cố lớn, tâm lý chưa kịp thích ứng cũng dễ hiểu thôi. Chính vì thế nên mới càng cần những người nhà như chúng ta làm bạn.”

Trì Lệ Sâm hừ lạnh: “Đừng tưởng cha không biết con có ý đồ gì.”

“Chỉ cần cha thử mở lòng với con bé, biết đâu cũng sẽ thích con bé giống con thì sao.”

“Không thể nào.” Trì Lệ Sâm phủ nhận giả thiết này, cứng rắn nói: “Hẹn một tháng thì chỉ đúng một tháng thôi, không được nhiều thêm dù chỉ một ngày. Con tự xem mà làm.”

Dứt lời, Trì Lệ Sâm vội cúp máy, như thể đang che giấu điều gì.

Ông đặt tay lên n.g.ự.c tụ hỏi, đúng là có một đứa cháu ngoại gái đáng yêu là trải nghiệm không tệ.

Nhưng nếu muốn ông chăm sóc lâu dài, thì đừng hòng.

Dù là mẹ của Trì Thiển, thì sau khi đủ mười tám tuổi cũng phải ra ngoài tự lập, không được dựa vào gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiều con chẳng khác nào g.i.ế.c con, từ trước đến nay, Trì Lệ Sâm vẫn luôn quán triệt quan điểm này.

Trì Lệ Sâm chắp tay sau lưng rời khỏi thư phòng rồi đi đến phòng Trì Thiển. Xuyên qua cánh cửa không đóng, ông thấy cô đang ghé vào bàn học, chăm chú làm bài tập về nhà.

Ông vui mừng không thôi, ông đã bảo mà, con cháu nhà họ Trì chẳng có ai lười biếng cả.

Nhưng vừa đến gần, mặt Trì Lệ Sâm đã đen lại.

Trì Thiển đâu phải đang làm bài tập, cô đang lén ăn mì tôm, còn dùng hai chiếc đũa đan sợi mì thành một chiếc áo.

“Trì Thiển!”

“Ai cho cháu mua đống thực phẩm rác này! Vứt hết cho ông!”

“Nếu còn để ông thấy cháu ăn những thứ này thêm lần nào nữa, thì cháu đừng hòng ăn cơm.”

Trì Thiển gào lên: “Ông ngoại ơi, cháu sai rồi! Để cháu ăn thêm một miếng nữa thôi, một miếng cuối cùng thôi mà.”

Trong lúc ngọ nguậy, cô vô tình làm rơi cặp sách trên bàn, khiến đồ ăn vặt trong cặp vung vãi đầy đất.

Cặp sách của người khác đựng: sách giáo khoa, tạp chí ngoại khóa, sách bài tập, sách tham khảo…

Cặp sách của Trì Thiển đựng: Que cay, khoai tây chiên, khô bò,…

Gân xanh trên thái dương Trì Lệ Sâm khẽ giật giật, rốt cuộc cô đi học hay đi buôn thế hả?

Trì Lệ Sâm vô tình tịch thu hết đống hàng của Trì Thiển, cũng nghiêm cấm cô không được ăn các thực phẩm rác nữa.

Nếu cuối kỳ này cô thi không tốt, đừng nói đến thực phẩm rác, ngay cả rác cô cũng chẳng có mà ăn.

Trì Thiển: Những ngày tháng thanh xuân vui vẻ tựa như chim nhỏ vỗ cánh bay đi, hu hu!

---

Ngày thi cuối kỳ.

Trì Thiển quay về trường học, ánh mắt các bạn học nhìn cô không còn sự coi thường và ghét bỏ như trước nữa, thay vào đó là sự sợ hãi và kiêng dè.

Trì Thiển biết nguyên nhân, nhưng cô không thèm quan tâm.

Giờ đây trong đầu cô chỉ mải suy nghĩ về cuộc thi sắp tới.

Ôi!

Nội dung cốt truyện nguyên tác gì đó, kết cục tương lai thảm thiết không nỡ nhìn gì đó, đều không đáng sợ bằng kỳ thi sắp tới.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com