Hạ Phương Tri bị cô chỉ mặt gọi tên thì tái mặt. Sao cô dám tố cáo cậu ta trước mặt mọi người? Cô ta không quan tâm đến tình bạn của họ nữa ư?
“Cậu nói dối! Cậu có chứng cứ không?” Hạ Phương Tri hét lên.
“Đương nhiên là có rồi.” Trì Thiển lắc lắc điện thoại di động của mình, nở một nụ cười thật tươi để lộ hàm răng trắng tinh: “Tôi chưa nói với các cậu nhỉ, hôm qua, bắt đầu từ khi các cậu kéo tôi vào rừng, điện thoại của tôi vẫn luôn mở chế độ quay video.”
“Đừng tưởng chưa trưởng thành thì không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, trung tâm cải tạo thiếu niên vẫn đang chờ các cậu đó. Hí hí hí…”
Những người tham gia vào chuyện này sợ hãi không thôi, nước mắt rơi như mưa.
“Không, không liên quan đến tôi. Là Hạ Phương Tri ép bọn tôi làm vậy. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
“Cậu ta nói nếu bọn tôi không phối hợp, cậu ta sẽ bảo người nhà hủy hợp tác với công ty của nhà bọn tôi. Nếu không do bị uy hiếp, sao tôi dám làm vậy, ngày thường tôi thậm chí còn không dám dẫm một con kiến ấy chứ!”
“Cả Từ Chí Thanh nữa. Cậu ta là đồng phạm của Hạ Phương Tri!”
“Hu hu, Phật tổ, Quan thế âm bồ tát, Chúa Jesus với, cứu con với, con không muốn vào trung tâm cải tạo thiếu niên đâu!”
Đám bạn bè plastic nãy còn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cùng lên án Trì Thiển, nay đã nhao nhao phản bội, quay đầu bán đứng Hạ Phương Tri và Từ Chí Thanh.
Họ có sai thật, nhưng do với kẻ đều têu, trách nhiệm của họ sẽ nhẹ hơn nhiều.
Trước lợi ích của bản thân, thì chẳng có bạn bè gì sất.
Trì Thiển đã đánh trúng tâm lý này của họ.
“Bọn mày đừng nói linh tinh. Con cái nhà tao không phải loại người mà chúng mày nói.” Sắc mặt người nhà họ Hạ đỏ bừng, giận dữ quát.
Người nhà họ Từ: “Có phải chúng mày nể mặt mũi chủ tịch Trì nên mới nói thế không? Từ trước đến nay Thanh Thanh nhà tao vẫn luôn ngoan ngoãn, nó sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng của Trì Lệ Sâm dừng trên phụ huynh hai nhà: “Nhà họ Hạ và nhà họ Từ tốt quá nhỉ!”
Hai chân cha Hạ run rẩy: “Chủ tịch Trì, trẻ con không hiểu chuyện, xin ngài giơ cao đánh khẽ…”
Trì Lệ Sâm lạnh giọng cắt ngang: “Trì Thiển nhà tôi cũng là trẻ con, hơn nữa còn quý giá hơn trẻ con nhà các cậu nhiều.”
“Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu, những gì nên đòi lại, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ sót.”
Dứt lời, Trì Lệ Sâm bảo Trì Thiển đuổi theo, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn, dày rộng của ông ngoại, đột nhiên Trì Thiển cảm thấy cái đùi này quá tốt, cực kỳ có cảm giác an toàn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu là người nhà họ Cố thì họ thậm chí còn chẳng thèm tới lộ mặt, chứ đừng nói chống lưng cho cô.
“Ông ngoại, cảm ơn ông!”
Trì Lệ Sâm quay đầu nhìn cháu gái ngốc nhà mình: “Cháu gái của ông chưa đến lượt người ngoài bắt nạt.”
“Lần sau nếu gặp phải chuyện tương tự, cháu cứ trực tiếp phản đòn cho ông. Bị thương thì đưa đến bệnh viện, c.h.ế.t thì ông chịu thay cháu!”
Trì Thiển cảm động không thôi. Nhưng một tháng sau là cô phải rời xa ông ngoại rồi, cái đùi vàng này bị hạn chế thời gian.
Nhưng cô tin, với năng lực cá muối xuất sắc của cô, chắc chắn có thể tranh thủ khoảng thời gian hữu hạn này, sống một cách bung lụa, thoải mái.
Cách Trì Lệ Sâm đến tìm Trì Thiển cũng tràn ngập phong cách nhà giàu. Đầu tiên ông ngồi trực thăng, sau khi trực thăng hạ xuống gò đất bìa rừng, ông lại ngồi ô tô tiến vào rừng rậm, tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Lần đầu được ngồi máy bay, Trì Thiển - người chỉ từng ngự kiếm phi hành - cực kỳ hưng phấn.
Không phải cứ muốn sử dụng trực thăng là sử dụng được ngay, mà phải xin phép các cấp có thẩm quyền, rồi làm đủ loại thủ tục phức tạp.
Ông ngoại không thể tiên đoán được việc cô sẽ gặp rắc rối rồi xin cấp phép sẵn.
Thế nên chắc chắn là ông có cách riêng.
Trì Thiển có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng hóa thành một câu: ông ngoại trâu bò quá!
Trì Lệ Sâm không nhìn nổi dáng vẻ chưa trải sự đời của cô, khẽ lắc đầu: “Cháu đưa đoạn video cho ông xem nào.”
“Ông ơi, thật ra cháu lừa họ đó, chứ cháu có kịp quay đâu.” Trì Thiển chớp mắt đầy vô tội: “Nếu lúc đó cháu không nói vậy, chắc chắn họ sẽ khăng khăng không chịu thừa nhận, phải tranh cãi lâu lắm.”
Thế nên, cô chỉ đành dùng chiêu.
Ai bảo họ ngu cơ chứ, họ cũng chẳng nghĩ mà xem, nếu cô thật sự quay lại, vì sao cô lại không bật ở ngay hiện trường?
Trì Lệ Sâm khẽ cười: “Cháu cũng tinh ranh đó chứ!”
“Hí hí!”
“Ông sẽ truy cứu chuyện này đến cùng. Những học sinh từng bắt nạt cháu sẽ bị ghi lỗi vào học bạ, phần còn lại ông sẽ đòi từ cha mẹ của chúng.” Trì Lệ Sâm thờ ơ nói: “Tránh cho người khác lại tưởng cháu gái của Trì Lệ Sâm ông dễ bắt nạt.”
Sở dĩ ông làm căng như vậy, trừ trút giận cho Trì Thiển, còn vì muốn lập uy cho cô.
Để người ta biết rằng, dù rời khỏi nhà họ Cố, Trì Thiển vẫn còn chỗ dựa.