Sau Khi Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Coca - Kỷ Tử Sống Tới Già

Chương 15



Sau khi mưa tạnh.

Chủ nhiệm lớp dẫn người tới, tìm được đám học sinh ướt như chuột lột đang chen chúc trong hang động.

Nghe tin các học sinh xảy ra chuyện, phụ huynh của các học sinh cũng tham gia vào đội ngũ tìm kiếm. Giờ tận mắt nhìn thấy trạng thái thê thảm của con cái nhà mình, họ nhao nhao chỉ trích giáo viên chủ nhiệm không biết trông coi, quản lý học sinh, để chúng chạy loạn.

“Cha, mẹ, chuyện này phải trách Trì Thiển. Cậu ta cứ nằng nặc đòi đi sâu vào rừng, bọn con tìm cậu ta nên mới bị hại thành thế này.”

“Bọn con còn gặp gấu với sói nữa. Trì Thiển uy h.i.ế.p bọn con rằng nếu dám kể chuyện hôm nay cho người khác nghe, cậu ta sẽ sai sói cắn c.h.ế.t bọn con.”

“Cha mẹ xem vết thương trên người con này. Đều do Trì Thiển ban tặng cả đấy.”

“Hu hu hu, chân con đau quá, đều tại đồ sao chổi Trì Thiển!”

Cả đám người mấy người ăn ý đẩy trách nhiệm lên người Trì Thiển, thêm mắm dặm muối lên án “hành vi ác độc” của cô.

Chuyện này vốn do họ đầu têu, nếu phía nhà trường truy cứu, chắc chắn họ sẽ phải gánh trách nhiệm.

Nhưng họ đông người mà, chỉ cần đổi trắng thay đen, thì trách nhiệm này sẽ không thể rơi xuống đầu họ.

Trì Thiển chậm rãi bước ra khỏi hang, ung dung duỗi người. Nghe thấy những lời tố cáo đầy căm phẫn của họ, cô bật cười thành tiếng.

“Trì Thiển, em còn có mặt mũi cười ư?” Sắc mặt chủ nhiệm lớp vô cùng khó coi, trợn mắt lườm Trì Thiển một cái sắc lẹm: “Sao em lại dẫn các bạn vào sâu trong rừng, làm vậy chẳng khác nào dẫn họ vào đường c.h.ế.t cả? Nếu nói nghiêm trọng, thì hành vi của em đã được coi là mưu sát rồi đó!”

Thành tích của Trì Thiển rất tốt, nên bình thường chủ nhiệm lớp cũng khá thích cô, nhưng hiện tại không thể bao che cho cô được.

Các bậc phụ huynh cũng sôi nổi trách móc: “Nếu để loại học sinh này tiếp tục học ở trường Lăng Thủy, các người có đảm bảo được sự an toàn của con cái chúng tôi không?”

“Đây là cô chiêu giả của nhà họ Cố mà. Nhà họ Cố đã tuyên bố đuổi nó ra ngoài nhà rồi, bây giờ nó không có tư cách học cùng trường với con cái chúng tôi nữa.”

“Nhất định phải bắt nó xin thôi học. Nếu không bọn tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”

“Gọi người nhà của nó đến đón loại nghèo nàn này về đi, đừng thả ra ngoài hại đời người khác nữa.”

Trì Thiển đứng đối diện mọi người, lẽ ra tình thế của cô phải rất bất lợi mới đúng.

Nhưng cô đứng ngược nắng, gương mặt non nớt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành lại hiện rõ vẻ lạnh lùng, khí thế của một người bé nhỏ có thể sánh ngang khí thế của thiên quân vạn mã.

Thậm chí, các phụ huynh còn cảm nhận được một tia áp lực vô hình.

Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là một con nhóc nhà nghèo thôi mà.

“Tôi là phụ huynh của Trì Thiển, ai tìm tôi?”

Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền tới từ phía sau đám người, trong giọng nói ẩn chứa sự áp lực như thể một tòa một núi đè nặng trong lòng mọi người.

Nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đẩy đám người ra, mạnh mẽ mở ra một con đường.

Trì Lệ Sâm mặc bộ đường trang màu xám ung dung bước tới, toàn thân tỏa ra khí chất không giận tự uy, vết sẹo trên đôi lông mày lại càng làm nổi bật sự tàn nhẫn của ông.

Mọi người có mặt ở hiện trường lập tức câm như hến.

Trì… Trì Lệ Sâm!

Tỷ phú số một Trì Lệ Sâm!

Nhân vật huyền thoại được đưa vào sách giáo khoa, Diêm Vương sống mà giới kinh doanh vừa nghe tên đã sợ mất mật.

Sao ông lại xuất hiện ở đây?

“Ông ngoại.” Trì Thiển kinh ngạc trợn tròn mắt, cô không ngờ người bận rộn như ông ngoại lại xuất hiện ở chỗ này.

Nghe thấy Trì Thiển gọi Trì Lệ Sâm là ông ngoại, ánh mắt của các bậc phụ huynh vừa chỉ trích cô lộ rõ sự sợ hãi.

“Chủ… chủ tịch Trì. Bạn học Trì Thiển này là…”

“Trì Thiển là cháu ngoại của tôi!” Trì Lệ Sâm hờ hững đáp: “Nghe tin cháu gái mất tích trong lúc đi dã ngoại ở ngoại ô thành phố, tôi bèn bỏ công việc để tới đây. Không ngờ lại vừa hay được chứng kiến màn kịch này.”

Một bậc phụ huynh cất giọng xấu hổ: “Chủ tịch Trì, đám trẻ đều nói Trì Thiển là người dụ chúng vào rừng, còn hại chúng bị thương nữa…”

“Mười mấy người bị một người dụ dỗ, đầu óc chỉ để ngắm thôi à?” Trì Lệ Sâm cười lạnh: “Hay là, cháu ngoại tôi đã gác d.a.o lên cổ chúng, ép chúng làm vậy?”

Phụ huynh bị nói đến đỏ mặt, xấu hổ không thôi.

Không phải họ không phát hiện ra điểm bất hợp lý trong đó, nhưng do mải lo lắng cho con, nên họ chọn gạt điều đó sang một bên.

“Các bậc phụ huynh, tôi cho rằng cái gì cũng nên nghe từ hai phía, chúng ta thử nghe bạn Trì Thiển giải thích đầu đuôi mọi chuyện thế nào đã nhé!” Thấy chuyện có khả năng lật ngược tình thế, chủ nhiệm lớp đứng ra nói.

Trì Lệ Sâm nhìn Trì Thiển: “Cháu nói đi.”

Trì Thiển mách ngay: “Ông ngoại ơi, họ nằng nặc kéo cháu tới đây, nói là muốn đi thám hiểm. Nhưng vừa tới nơi, họ đã trở mặt, nói loại nghèo rách mồng tơi như cháu không xứng làm bạn học của họ, còn nói muốn khiến cháu biến mất nữa.”

“Lúc gấu xuất hiện, mọi người đều chạy tán loạn, Hạ Phương Tri còn đẩy cháu về phía con gấu, làm vậy chẳng phải đẩy cháu vào đường c.h.ế.t đấy ư? Cháu chỉ có một mình, sao đấu lại cả đám họ? Đúng là nói dối không soạn sẵn bản thảo, đi “ẻ” không mang giấy vệ sinh!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com