Hạ Phương Tri và Từ Chí Thanh đi ở cuối đội ngũ, lúc này đột nhiên bước ra, đút hai tay vào túi quần rồi cười lạnh: “Đây là nơi sâu nhất trong rừng, một mình cậu còn lâu mới về được, chỉ có thể ở lại đây làm mồi cho sói thôi!”
“Nhưng nếu bây giờ cậu ngoan ngoãn quỳ xuống l.i.ế.m giày cho tôi, cầu xin tôi tha cho cậu, tôi sẽ nể tình mà giơ cao đánh khẽ. Sao hả?”
Trì Thiển: “Dù bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu cho bà đây một trăm lần, bà đây cũng không tha cho cậu.”
Cô vừa dứt lời, một đàn chim đã vội vã bay ra khỏi rừng, như thể vừa bị hoảng sợ.
Ngay sau đó, một bóng đen to lớn xuất hiện từ sau bụi cỏ, nhìn chằm chằm vào đám học sinh.
Sắc mặt mọi người tái đi, nổi hết da gà.
“Gấu… Có gấu!”
“Ối mẹ ơi! Mau nằm xuống giả c.h.ế.t… Không đúng, mau chạy đi!”
“Đừng ăn thịt tôi, thịt tôi thối lắm! Thịt của bạn cùng bàn tôi thơm hơn nhiều.”
“Grao…”
Hiện trường trở nên hỗn loạn, đám bạn hốt hoảng, lập tức nhấc chân chạy tán loạn.
Hạ Phương Tri là người đứng gần Trì Thiển nhất, cậu ta bất ngờ đẩy cô về phía con gấu: “Trì Thiển, cậu đừng trách tôi, muốn trách thì trách số phận ti tiện của cậu ấy.”
Dứt lời, cậu ta lập tức xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không cảm thấy việc hi sinh mạng sống của người khác để giữ mạng của bản thân có gì sai trái cả.
Loại người như Trì Thiển không xứng tồn tại trên đời.
Hạ Phương Tri cắn răng quay đầu lại để xác nhận xem Trì Thiển đã c.h.ế.t hay chưa.
Nhưng đập vào mắt cậu ta là cảnh tượng gấu đen phớt lờ Trì Thiển đang đứng ngay trước mặt, khăng khăng đuổi theo cậu ta.
Con mẹ nó!
Sao lại thế này?
Trì Thiển vui vẻ nhìn đám người vắt chân lên cổ chạy tán loạn. Ngu thật đấy! Nếu cô không có con át chủ bài, sao có thể dễ dàng theo họ vào rừng sâu?
Giờ thì gậy ông đập lưng ông rồi đấy!
Cô huýt sáo, chỉ chốc lát sau bụi cỏ lại khẽ lay động, một con sói xám dần lộ mặt.
Bên mắt trái nó có một vết sẹo dài, nó nghiêng đầu như khẽ hỏi: chị gọi em à?
Nhìn con sói con trước mặt, Trì Thiển thầm cảm thán cuộc sống khó khăn, chẳng ngờ sói con còn bé vậy đã phải ra ngoài kiếm sống.
Nhưng nếu đã đến thì phải làm việc, đừng hòng bỏ ngang.
Nàng leo lên lưng sói, cuối cùng đôi chân mệt mỏi nãy giờ cũng được giải thoát, thoải mái biết bao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với tốc độ chậm chạp này, muốn về doanh trại trước khi trời mưa là không thể nào. Trì Thiển chỉ đành tìm một hang động để nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Phương Tri và Từ Chí Thanh dẫn theo một đám người tới trước cửa hang.
“Trì Thiển!” Nhìn thấy cô, Hạ Phương Tri hận tới nghiến răng: “Không ngờ cậu vẫn còn sống, mạng cũng cứng quá nhỉ!”
“Trì Thiển, bọn tôi muốn tránh mưa ở hang động này, cậu cút ra ngoài đi.” Từ Chí Thanh nhìn Trì Thiển bằng ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên ra lệnh.
Họ đông người, mà Trì Thiển chỉ có một mình, cậu ta không tin cô dám cứng đối cứng.
Sau chuyện Trì Thiển đẩy Hạ Phương Tri, Từ Chí Thanh đã hoàn toàn thất vọng về cô.
Trì Thiển đang sưởi ấm bên đống lửa, nghe vậy thì bật cười, rồi quay đầu hỏi con sói con ở sau lưng: “Họ bảo chị cút kìa, chị sợ quá. Em nói xem nên làm gì bây giờ?”
Đám người Từ Chí Thanh cho rằng cô lại phát điên, nhưng ngay sau đó…
Một con sói tràn ngập sự hoang dã và hung ác chậm rãi đứng dậy từ sau lưng cô, nhìn chằm chằm họ bằng đôi mắt sắc bén, như thể đang nhìn đồ ăn trong chén vậy.
Gương mặt Từ Chí Thanh trắng bệch: “Chạy mau!”
Bất chấp trời mưa, Từ Chí Thanh vội vàng dẫn những người khác rời khỏi hang động càng xa càng tốt.
“Ở đây cũng có một hang động nè!” Có người chỉ vào hướng bên trái.
“Nhưng chỗ này cách chỗ Trì Thiển gần quá, lỡ cậu ta sai con sói kia tới cắn bọn mình thì sao…?”
Hạ Phương Tri: “Cậu ta dám ư? Chúng ta đông người thế này, nếu cậu ta dám làm thật thì đồng nghĩa với việc ngang nhiên g.i.ế.t người rồi còn gì, cha mẹ chúng ta sẽ không tha cho cậu ta đâu. Cứ nghỉ tạm ở hang này đi thôi!”
Cả đám nhao nhao tiến vào hang động. Khổ nỗi hang này không rộng bằng hang của Trì Thiển, nên chen chúc rất khó chịu.
Hơn nữa, họ cũng không biết nhóm lửa.
So với Trì Thiển toàn thân khô ráo đang nhàn nhã sưởi ấm, thì họ đúng là dân chạy nạn.
“Trì Thiển quá đáng thật đấy. Nếu không tại cậu ta đuổi bọn mình, thì bọn mình đã chẳng thê thảm đến mức này.” Có người cất giọng oán trách.
“Mọi người đều là bạn học, sao cậu ta lại m.á.u lạnh thế nhỉ?”
“Nhưng cậu ta làm thế nào mà con sói kia lại không tấn công cậu ta nhỉ?”
“Đừng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh đó làm gì. Với loại người nghèo rách mồng tơi như cậu ta, chỉ cần rời khỏi đây là tôi có thể bóp c.h.ế.t dễ như trở bàn tay.”
Cả đám trút toàn bộ sự bất mãn lên người Trì Thiển, tiếng mắng càng lúc càng to.
Giọng nói của Trì Thiển xuyên qua màn mưa truyền tới: “Tưởng tôi điếc đấy à? Ai tiếp tục ăn nói không kiêng nể, tôi sẽ để người đó làm thức ăn cho sói của tôi.”
Cô còn chưa trả tiền công cho sói đâu, đang mong có người trả thay đây này.
Nghe nhắc đến mình, sói con phối hợp ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng.