Có lẽ là vì các phu kiệu đã nhận được bao nhiêu hồng bao mừng cưới, nên suốt quãng đường từ phủ họ Cố đến phủ Đoan Vương, rồi lại từ cửa bên vòng vèo vào tận Vi Duệ viện, nàng chẳng bị dính chút nước nào.
“Đây chắc là điềm lành rồi, nô tỳ nghe nói hai vị khác thì kẻ ướt giày, người bẩn áo đấy.” Người lên tiếng là Đan Thanh.
Lần này vào vương phủ, nàng chỉ mang theo hai nha hoàn, ngoài Đan Thanh thì còn có Phỉ Tử.
“Ngươi nhỏ tiếng một chút đi.”
Phỉ Tử bưng nước rửa mặt bước vào, vừa nghe Đan Thanh nói thế liền liếc mắt ra ngoài, thấy không có ai mới yên tâm đặt thau nước xuống, mặt mày cũng nở nụ cười:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Nô tỳ vừa nãy ra lấy nước có nghe ngóng được chút chuyện, nói là họ Giang được phân đến Hành Vu viện, còn viện chính là chỗ của Trắc phi Phó thị.
Còn cô nương họ Ngô, cùng vị phận với tiểu thư, là Nhu nhân chính cửu phẩm, vào ở Hạ Hương viện, chung với Bạch Nhu nhân.”
Trước khi vào vương phủ, Cố Thanh Chiêu cũng đã tìm hiểu qua tình hình bên trong phủ Đoan Vương.
Vương phi hiện nay là cháu gái bên ngoại của Lý Tiệp dư – thân mẫu của Đoan Vương.
Dù danh nghĩa là biểu muội của Đoan Vương, nhưng xuất thân không cao, chỉ nghe đồn nàng ấy ôn hòa nhân hậu, chẳng rõ vì sao lại không được quản lý hậu viện.
Người thực sự chấp chưởng hậu viện là Trắc phi Phó thị, xuất thân từ phủ Bình Quốc Công, thân phận cao quý, năng lực xuất chúng. Với địa vị là Trắc phi mà cai quản hậu viện, cũng khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Một vị Trắc phi khác chính là Tề Diểu – người đã vào phủ hai tháng trước.
Nói ra cũng thật trùng hợp, vị ấy chính là chủ viện Vi Duệ viện này.
Ngoài mấy người có địa vị cao như vậy, các phi tần cấp thấp khác thì rất khó dò la thông tin.
“Họ Bạch sao?” Cố Thanh Chiêu chợt nhớ, kiếp trước khi Đoan Vương đăng cơ từng phong một người là Bạch Tiệp dư.
Xem ra là người này rồi.
“Phải đó, thân phận của Bạch Nhu nhân cũng chẳng đơn giản đâu.” Phỉ Tử vừa hầu hạ Cố Thanh Chiêu rửa tay, vừa hăng say kể:
“Nghe nói Bạch Nhu nhân vốn là cung nữ hầu hạ bên cạnh Đoan Vương, vì hầu hạ hết lòng, nên khi điện hạ rời cung lập phủ, liền đưa nàng theo. Ba năm trước điện hạ được phong vương, nàng ấy cũng được ân phong làm Nhu nhân, vô cùng được sủng ái.”
Nghe vậy, Cố Thanh Chiêu không khỏi líu lưỡi.
Khó trách bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi không màng làm chính thất bên ngoài, lại chen chân vào cung làm cung nữ. Gần vua như gần lửa, nhưng cũng dễ được sủng hạnh như họ Bạch, một bước hóa thân từ tỳ nữ thành chủ tử.
Nghĩ nàng đường đường là con gái một quan lục phẩm, mà chỉ được phong Nhu nhân, thật sự nghĩ mà thấy chua xót.
“Dù nàng ta được sủng ái thì xuất thân vẫn vậy, có cố cũng không vượt mặt được chủ tử đâu.” Đan Thanh nói.
“Phải đấy.” Phỉ Tử đồng tình.
“Thôi đừng nói chuyện này nữa, mau giúp ta trang điểm, còn phải qua bái kiến Tề Trắc phi nữa.”
Việc trúng tuyển vào vòng cuối vốn là điều ngoài dự liệu, vào phủ Đoan Vương lại càng là trùng hợp.
Nhưng Tề Trắc phi sẽ không nghĩ như vậy, sau chuyện lần trước, e là vẫn xem nàng là kẻ giảo hoạt xảo ngôn.
Nàng vừa mới vào phủ, không thể đắc tội vị phật lớn này.
Đành cắn răng mà đi thôi.
Vi Duệ viện là một trong những viện lớn nhất ở hậu viện phủ Đoan Vương, bên trong có đến cả chục tiểu viện, thông nhau qua hành lang gấp khúc.
Nói là cùng viện, nhưng chủ tớ hai người cũng phải đi một đoạn khá xa mới đến được viện chính, đủ thấy phủ Đoan Vương rộng lớn nhường nào.
Lúc ấy Tề Trắc phi đang được các tỳ nữ vây quanh tô móng tay, thấy nàng đến cũng chỉ khẽ liếc mắt một cái, rồi quay đầu đi.
“Lần trước gặp còn bảo chỉ muốn qua được sơ tuyển thôi, giờ đã vào phủ, lại ở cùng viện với ta.” Có vẻ thấy bị lừa, sắc mặt Tề Trắc phi rất khó coi.
Cũng chẳng mời nàng ngồi.
Cố Thanh Chiêu liền đứng đáp: “Không giấu gì Trắc phi, những lời hôm trước nói với người đều là thật. Trước khi chung tuyển, phụ thân thiếp còn dùng bạc chạy chọt trong cung để lùi tên ra phía sau, không rõ vì sao…”
Nghĩ đến đây, chính nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Sao Đoan Vương lại xuất hiện đúng lúc ấy chứ? Nếu đến sớm hay muộn một khắc thôi, nàng đã chẳng phải vào phủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thật sao?” Tề Trắc phi nhíu mày.
Bên cạnh có một nha hoàn lên tiếng giải thích: “Chủ tử, hôm chung tuyển quả thật Cố Nhu nhân là một trong những người cuối cùng tham tuyển. Nhưng hôm ấy bệ hạ nổi hứng, dẫn điện hạ đến Lam Nguyệt đài, mới có chuyện Cố Nhu nhân và Ngô Nhu nhân được chọn vào phủ.”
Tề Trắc phi nhướng mày: “Nói vậy, thật là chuyện trùng hợp ngoài ý muốn?”
“Trăm phần trăm là thật. Thiếp thân biết rõ mình xuất thân thấp kém, Đoan Vương điện hạ lại là thân vương được bệ hạ tin yêu, thiếp nào dám có ý vọng tưởng.”
Nàng vốn là kẻ sống lại một đời, nếu không quá xui xẻo thì sao lại phải bỏ vị trí chính thất bên ngoài để vào làm thiếp trong vương phủ chứ?
Dù thầm mắng trong lòng, nhưng Cố Thanh Chiêu ngoài mặt vẫn đầy vẻ chân thành, chỉ thiếu điều m.ó.c t.i.m ra dâng cho Tề Diểu xem.
Tề Trắc phi thấy nàng thật sự không giống đang nói dối, lúc này mới tin.
“Ngươi biết điều vậy thì tốt, ngồi đi.”
Cố Thanh Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngồi xuống, vừa thầm nghĩ: vương phủ thật không phải nơi người ở.
“Phải rồi, Giang Vân cũng vào phủ rồi, ngươi biết chứ?” Trắc phi liếc nhìn nàng, có ý dò xét.
“Biết, vì chuyện trước đây, thiếp với nàng ấy không thể hòa thuận được nữa. May mà không ở chung viện.” Việc nàng không ưa Giang Vân thì chẳng cần giả vờ, còn Tề Diểu thì lại muốn thấy nàng như vậy.
“Sợ gì chứ, ngươi là người của Vi Duệ viện ta, nàng ta cũng không dám làm càn.”
Tâm trạng nàng ta rất tốt.
“Vâng.” Cố Thanh Chiêu ngồi vững, mới nói: “Thiếp chẳng có gì quý báu, chỉ có chiếc quạt ngọc xanh này là hơi hiếm chút, mùa hè dùng mát tay vô cùng, mong Trắc phi đừng chê.”
Đan Thanh lập tức mang một hộp đỏ tiến lên, mở ra.
Tề Diểu liếc nhìn một cái.
Đúng thật là ngọc xanh thượng phẩm, cả chất lẫn màu đều cực đẹp. Quan trọng hơn là mặt quạt, dùng kỹ nghệ thêu Tô cao cấp, thêu hình lựu.
Xưa kia quả lựu biểu trưng cho đa tử đa phúc, dù là Tề Diểu cũng thấy ưng mắt.
Thấy Cố Thanh Chiêu vừa giải thích xin lỗi, lại còn dâng lễ vật, Tề Diểu cuối cùng cũng hoàn toàn hài lòng.
“Ta rất thích.” Nàng ta cầm chiếc quạt ngọc xanh lên, nhìn hoa văn mà mỉm cười, “Ngươi tặng lễ vật cho ta, ta cũng phải có quà đáp lễ chứ.”
Quà đáp lễ?
Vị tổ tông này là kim chi ngọc diệp, được nuông chiều từ bé, sẽ tặng cái gì chứ?
Mang theo sự tò mò đó, đến khi Cố Thanh Chiêu dẫn Đan Thanh ôm một rương đầy nguyên bảo bạc trở về, cả người vẫn còn ngơ ngẩn.
“Nàng ta, tặng ta một trăm lượng bạc?”
Nguyên bảo một lượng một thỏi, xếp ngay ngắn đủ một trăm thỏi!
Đan Thanh ôm còn thấy nặng tay.
Bạc ở Đại Ung rất có giá trị. Ba lượng bạc là đủ cho một gia đình năm người sinh hoạt trong một tháng.
Cố Thanh Chiêu là Nhu nhân chính cửu phẩm, mỗi tháng bổng lộc chỉ hai quan, tức hai lượng bạc. Tính thêm vài thứ linh tinh, nhiều lắm cũng chỉ đến bốn lượng bạc.
Chiếc quạt ngọc nàng tặng, dù quý, giá ngoài chợ cũng không quá năm mươi lượng.
Vậy mà Tề Diểu ra tay chính là một trăm lượng!
Đây chính là khí phái của tiểu thư thế gia sao?
Đến việc tặng lễ cũng khác người đến thế.
Nhưng mà, Cố Thanh Chiêu rất thích.
Rất rất thích!
Có gì thực tế hơn bạc cầm trong tay chứ?
Kiếp trước nàng tuy là mệnh phụ Bá phủ, nhưng tiền bạc chưa bao giờ đến tay mình, làm gì cũng bó buộc.