Đến chạng vạng, khi Trường Trị Đế dẫn các hoàng tử tới Lam Nguyệt đài, các tú nữ đều vô cùng kích động.
Lúc ấy, vừa hay đến lượt nhóm của Cố Thanh Chiêu được gọi đến trước mặt Hoàng hậu để xem mặt.
Hoàng hậu thì không có hứng thú, đang định cho lui thì Trường Trị Đế giá lâm.
Cố Thanh Chiêu cúi đầu, chẳng nghe rõ bên trên đang nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Nàng còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chợt nghe bên trên xướng danh:
“Trợ tác tá lang Cố Huyền chi nữ, Cố Thanh Chiêu, mười lăm tuổi; Huyện thừa huyện Ngư Dương, Ngô Yên Nhiên, mười sáu tuổi…”
Giọng xướng cao vút của nội thị vang vọng khắp Lam Nguyệt đài, các tú nữ người người hoan hỉ, vừa giữ lễ vừa cố giữ vẻ đoan trang.
Cố Thanh Chiêu sợ đến thất thần, còn chưa kịp hành lễ, liền nghe một giọng nói trong trẻo, mang theo gió xuân lượn lờ bên tai:
“Chọn hai người phía trước kia đi.” Thanh âm mê hoặc, quả là một giọng nói hiếm thấy.
Thế nhưng lúc này, Cố Thanh Chiêu chẳng còn tâm trí mà thưởng thức nữa.
Chỉ nghe thêm một giọng già nua cất lên: “Vậy thì vào phủ Đoan Vương đi.”
Chỉ một câu nói nhẹ bẫng như vậy, liền khiến mọi toan tính sau khi trọng sinh của Cố Thanh Chiêu hoàn toàn đổ bể.
Đêm trung xuân, sao đã giăng kín trời, thế nhưng hơi lạnh vẫn còn hoành hành khắp nơi.
Trong Cố phủ, ánh đèn vàng vọt lay động theo gió, chói cả mắt.
Cố Huyền cầm trong tay hai tờ chiếu thư bằng giấy dát vàng.
Một là văn thư báo tin trưởng tử đỗ cử nhân, đứng thứ chín hàng nhị giáp; một là thánh chỉ nạp trưởng nữ làm “nhu nhân” của cửu hoàng tử — Đoan Vương.
Theo lệ cũ của Đại Ung, các thân vương ngoài vương phi ra còn có thể nạp hai trắc phi (chính tứ phẩm), hai phu nhân (chính thất phẩm), sáu nhu nhân (chính cửu phẩm)…
Ngón tay Cố Thanh Lễ khẽ siết: “Không đi… có được không?”
“Thánh chỉ đã ban, không còn đường xoay chuyển.”
Cố Thanh Lễ cúi đầu rời khỏi thư phòng, vừa ra liền thấy muội muội nhà mình đang mỉm cười nhìn hắn.
“Kỳ thực vào phủ Đoan Vương cũng không tệ.” Cố Thanh Chiêu không nỡ thấy ca ca buồn bã, bèn mỉm cười nói: “Đoan Vương nhân hậu, đối đãi thê thiếp rất tốt. Ta vào đó chỉ là nhu nhân, sẽ không ai làm khó. Ca ca đỗ cử nhân, đó là hỷ sự, không nên vì ta mà buồn lòng.”
Nhìn muội muội mỉm cười, lòng Cố Thanh Lễ càng thêm khó chịu, nhưng cũng càng kiên định ý chí trong lòng.
“Phụ thân đã nhờ người sắp xếp cho ta một chức huyện thừa huyện Thanh Dương, thuộc Chi Châu. Chỉ cần ta vượt qua triều khảo đầu tháng Tư, liền có thể lên đường nhậm chức.”
“Ca ca văn tài xuất chúng, nhất định sẽ thuận lợi qua triều khảo. Ta xuất giá vào mùng sáu tháng Năm, không chừng còn có thể đích thân tiễn huynh đi nhậm chức.”
Phải rồi, muội muội tiễn huynh đi nhậm chức, nhưng huynh lại chẳng thể tiễn muội xuất giá…
Những ngày chờ gả trôi qua rất nhanh. Từ hôm đó, Cố Thanh Chiêu cũng không nói thêm gì với ca ca nữa.
Không chỉ nàng, mà khắp Cố phủ cũng hiếm khi thấy bóng dáng hắn.
Mỗi ngày hắn đều ra khỏi phủ từ sớm đến thư viện đọc sách, đến tối lại về giam mình trong thư phòng đọc sách luận chính trị.
Trong thời gian đó, Cố Thanh Chiêu cũng nhận được tin: bá phủ Thừa Hoá đã định thân với một biểu tiểu thư bên ngoại Đại phu nhân Thẩm thị. Nàng kia, Cố Thanh Chiêu chưa từng gặp, chỉ nghe nói là hớn hở bước vào cửa bá phủ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mà Tề Diểu đã nhập phủ Đoan Vương cuối tháng Ba, làm trắc phi; còn Thẩm Uyển thì được gả vào phủ Tứ hoàng tử — Khác Vương, thân là đích nữ hầu phủ, tự nhiên cũng là trắc phi.
Khi nhận được tin tức ấy, Cố Thanh Chiêu hiếm hoi nở nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vĩnh Thanh hầu phủ tự cho là giành được tiên cơ, nào ngờ từng bước một lại tiến sát đến vực thẳm.
Nàng bỗng thấy, vào phủ Đoan Vương cũng chẳng có gì không tốt.
Kế hoạch đã bị phá vỡ hết cả, vậy thì bắt đầu lại từ đầu thôi.
“Phỉ Tử, thay y phục cho ta, ta muốn ra ngoài gặp một cố nhân.”
Đầu tháng Tư, Cố Thanh Lễ thuận lợi vượt qua triều khảo, nhưng đến khi phân quan lại gặp phải trở ngại.
Cố Huyền dò la mấy lượt, mới biết chức quan con mình vốn được định ra đã bị người khác thay thế.
“Mẫu gia của Khác Vương phi có một biểu chất cũng là tân khoa tiến sĩ, chỉ đứng trong danh sách tam giáp, không đủ điều kiện dự triều khảo. Mà người phụ trách lần này là Thị lang bộ Lại, Tống Giải — kẻ có qua lại với đại cữu nhà chúng ta.”
Nghe đến đây, Cố Thanh Chiêu đã hiểu rõ.
Vĩnh Thanh hầu phủ vì muốn lấy lòng phủ Khác Vương mà dám ép nhường cả chức quan của ca ca nàng.
“Chốn quan trường xưa nay là vậy, ngày sau con phải quen dần thôi.” Cố Huyền vỗ vai con trai đầy thương xót, khẽ thở dài:
“Phụ thân đã lo liệu trước, có ba chỗ: một là chính tự Hồng Văn quán, một là chính tự bên Thư khố tỉnh, đều là chính cửu phẩm hạ; ngoài ra còn một vị trí huyện thừa huyện Giang Tân, phủ Dư Châu vẫn đang trống. Từ lúc trở mặt với hầu phủ, phụ thân cũng tính sẵn cả rồi. Con tính chọn nơi nào?”
Cố Thanh Lễ không chút do dự: “Hài nhi muốn ra ngoài nhậm chức ở Dư Châu.”
Biết bao người vượt qua triều khảo, đều mong được vào mấy học quán lớn hoặc Thư khố tỉnh làm chính tự, dù chỉ là chính cửu phẩm, cũng coi như đã bước vào dòng chính. Con đường ra ngoài nhậm chức là lối ít người đi.
Dù gì cũng là nơi ngoài kinh thành, một khi đi là mấy năm, muốn điều về kinh thành thì khó vô cùng.
“Ở lại trong kinh thì phải biết luồn cúi, đấu trí đấu tâm. Ra ngoài nhậm chức mới thật sự dựa vào chính tích để lập thân.” Cố Huyền gật đầu, ánh mắt sâu xa: “Lễ nhi so với phụ thân năm xưa, càng có khí phách hơn.”
Ông là tiến sĩ đầu tiên trong nhà họ Cố, lo nghĩ nhiều, không dám dễ dàng rời kinh.
Nhưng Cố Thanh Lễ thì khác.
Hắn có đủ dũng khí để xông pha.
Ai nói nhà họ Cố đời đời chỉ có mệnh lục phẩm?
Vĩnh Thanh hầu phủ lần này hoàn toàn không nể mặt nhà họ Cố, khiến Cố phu nhân buồn bã suốt ngày, còn Cố Thanh Chiêu ngoài lời an ủi, lại thấy chuyện này chưa chắc đã là điều xấu.
Đời trước, khi phủ Khác Vương sụp đổ, không ít gia tộc có dây mơ rễ má đều bị liên luỵ, phụ huynh nhà nàng cũng chịu vạ lây đôi phần.
Đời này, dù hai nhà vẫn còn thông gia, thì ít nhất Vĩnh Thanh hầu phủ muốn hắt nước bẩn sang phủ Cố cũng không dễ dàng gì nữa.
Chưa đến nửa tháng sau khi có chiếu thư phân quan, Cố Thanh Lễ đã phải lên đường.
Hôm hắn khởi hành, trời đổ cơn mưa phùn như tơ lụa, Cố Thanh Chiêu nhìn theo xe ngựa đưa huynh mình đi nhậm chức dần khuất bóng, chẳng rõ vì sao trong lòng lại thấy hoang mang mất mát.
Mọi chuyện… đã không còn như trước.
Đời trước sau khi ca ca qua triều khảo, được phân vào Thư khố tỉnh làm chính tự, rồi một năm sau mới chọn ra ngoài nhậm chức ở Dư Châu.
Còn đời này, nàng cũng không phải gả vào bá phủ Thừa Hoá nữa.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa, nàng sẽ nhập phủ Đoan Vương.