Sau Khi Trọng Sinh, Quý Phi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 10: Bái kiến



Vừa quay về tiểu viện, cả Phỉ Tử cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.

“Quả nhiên là Tề trắc phi hào phóng.”

Lúc Cố Thanh Chiêu xuất giá, ngoài hồi môn là trang sức và châu báu, tiền mặt mang theo chỉ có năm trăm lượng bạc—mà đó đã là con số khá nhiều rồi.

“Nhưng Tề trắc phi làm vậy… có tính là mua chuộc nhân tâm không?” Đan Thanh dè dặt hỏi.

“Dù là lôi kéo hay gì đi nữa, từ khi ta bước chân vào Vi Duệ viện, ta và Tề trắc phi vốn đã bị người ta nhìn thành một thể rồi.”

Hành động lần này của Tề trắc phi lại đúng lúc đúng chỗ, khiến Cố Thanh Chiêu cảm thấy như được chắp thêm cánh.

Hậu viện phủ Thân vương thoạt nhìn yên bình, nhưng từng người trong đó đều không tầm thường.

Huống hồ vị Thân vương này sau này còn sẽ trở thành Thái tử, thậm chí đăng cơ làm đế vương.

Nàng thân phận thấp kém, lại từng có hiềm khích với Giang thị, trong hậu viện phủ vương gia quả thật cần có một chỗ dựa.

Tề trắc phi tuy tính tình cao ngạo, nhưng bản thân lại không xấu, quan trọng hơn là, nàng ta ghét Giang Vân.

Chỉ điểm này thôi, đã đủ để dựa vào rồi.

Ba chủ tớ đang trò chuyện, bên ngoài có người đến.

“Cung chúc Cố tiểu chủ vạn phúc. Nô tỳ là người của chính viện, Vương phi truyền lời: giờ Dậu tất cả các tiểu chủ phải đến chính viện bái kiến. Nô tỳ đặc biệt đến thông báo.”

Người tới trạc ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, ăn mặc không tầm thường, xem ra là người có chút mặt mũi trong chính viện.

“Đa tạ cô cô, ta sẽ lập tức rửa mặt thay y phục.” Cố Thanh Chiêu nở nụ cười nhẹ, hơi ra hiệu bằng ánh mắt, Đan Thanh liền đưa bạc qua.

“Cô cô, chủ tử nhà ta mời người uống trà.”

Chẳng ai không thích người biết điều.

Cô cô nọ vừa nhận bạc, nét mặt vốn còn nghiêm túc liền nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa:

“Vương phi sự vụ bận rộn, không thích ai đến trễ. Các tiểu chủ nên đến sớm một chút, tốt nhất là trước nửa canh giờ.”

Nửa canh giờ?

Nhiều vậy sao…

Cố Thanh Chiêu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đến sớm nửa canh giờ.

Đến nơi, quả nhiên ngoài cửa bình phong chính viện đã có ba bốn người đứng chờ.

“Ồ, chẳng phải là tiểu thư Cố gia kia với lòng tham cao hơn trời sao?” Vừa thấy nàng, đã có người lên tiếng mỉa mai.

Không cần quay đầu lại nàng cũng biết là ai.

Giang Vân.

Cố Thanh Chiêu chẳng buồn đáp lại, thân phận hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, nàng chỉ hơi khom người hành lễ cho phải phép.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngược lại có hai người vừa nghe thấy tên nàng liền bước tới vấn an.

Nàng còn đang ngỡ ngàng thì cô gái mặc áo lụa màu nguyệt bạch mỉm cười giới thiệu:

“Hai vị này cũng là tỷ muội trong hậu viện, đây là Triệu thị, kia là Trần thị.”

Chỉ nghe cách giới thiệu đã đoán ra thân phận bọn họ.

Trong hậu viện phủ vương gia, ngoài vương phi, trắc phi, phu nhân và tiểu chủ có phẩm cấp, còn có cả những tiểu thiếp không được ghi tên, phần lớn đều xuất thân cung nữ.

Cố Thanh Chiêu mỉm cười gật đầu, rồi nhìn sang người vừa giới thiệu.

Đối phương cũng cười dịu dàng, “Ta là tiểu chủ họ Bạch.”

Thì ra đây chính là Bạch Nhu nhân.

Quả thật là sắc nước hương trời, không trách được Thân vương nhìn trúng. Khi nói chuyện, nàng ta nhẹ nhàng dịu dàng như nước, giống hệt bộ y phục màu nguyệt bạch trên người—ôn nhuận không tì vết.

“Nghe danh Bạch tiểu chủ đã lâu, sau này còn nhiều điều chưa hiểu, xin được nhờ cậy.”

Cố Thanh Chiêu rất khách khí, Bạch tiểu chủ càng mỉm cười rạng rỡ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đương nhiên, sau này đều là tỷ muội cả, nên chiếu cố lẫn nhau.”

Hai người trò chuyện thân mật, hoàn toàn làm ngơ Giang Vân.

Giang Vân tức giận đến đỏ mặt, giọng the thé cười nhạo:

“Cũng chỉ là một ả cung nữ, nhờ may mắn được thị tẩm rồi leo lên giường chủ tử, thế mà dám tự xưng là tỷ muội với nữ nhi nhà quan? Cố tiểu chủ cũng vậy, xuất thân chẳng cao hơn mấy, so ra thì khác gì cung nữ chứ?”

Nghe vậy, ba người xuất thân từ cung nữ ai nấy sắc mặt đều khó coi.

Chẳng trách trước khi Cố Thanh Chiêu tới, mấy người này đã chẳng nói chuyện hợp với Giang Vân.

Nửa canh giờ sau, những người còn lại mới lần lượt đến.

Hai vị trắc phi thân phận cao quý nên đến sát giờ, còn Ngô tiểu chủ đến sớm hơn hai khắc, nhưng so với đám người này cũng đã là muộn.

Đợi người đến đông đủ, người trong chính viện mới ra mời:

“Chư vị tiểu chủ, mời vào chính sảnh.”

Lần đầu tiên bước chân vào chính viện của Vương phi, Cố Thanh Chiêu chỉ thấy choáng ngợp.

Ly vàng lò trầm đầu thú, bình hoa mẫu đơn mạ vàng, lư hương Bác Sơn bằng vàng ròng, ngay cả thêu trên bình phong cũng đều là chỉ vàng—tất cả đều toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy.

Kiếp trước nàng cũng từng là mệnh phụ bá tước, từng tham dự không ít yến hội trong các phủ công hầu.

Đối với bậc thế gia vọng tộc, điều họ theo đuổi là thanh nhã và cao quý, nếu có chuộng xa hoa thì cũng chỉ là điểm xuyết.

Còn chính viện của Vương phi, tuy lộng lẫy nhưng lại quá đà, ngược lại làm người ta có cảm giác phô trương, như nhà giàu mới nổi.

Mọi người lần lượt ngồi xuống theo thứ bậc.

Ở Đại Ung, bên phải là vị trí tôn quý. Tư cách và kinh nghiệm của Trắc phi Phó thị sâu dày, lại nắm quyền hậu viện, đương nhiên ngồi vị trí đầu bên phải, Tề trắc phi đành ngồi bên trái.

Dưới đó là Giang Vân, Cố Thanh Chiêu, Bạch tiểu chủ, Ngô tiểu chủ, rồi đến Trần thị và Triệu thị.

Chờ mọi người yên vị, rèm châu mới lay động, Vương phi vận y phục lộng lẫy bước vào.

Tóc búi cao, cài trâm phượng mỏ ngậm châu bằng vàng đỏ, ánh sáng lấp lánh, khuyên tai, vòng tay đều là vàng mạ, cả người tràn đầy hào quang lóa mắt.

Mọi người vội đứng dậy, “Thỉnh an Vương phi.”

“Được rồi, ngồi cả đi.” Vương phi Lý thị ngồi xuống bảo tọa, rồi mới từ trên cao nhìn xuống đánh giá những người mới vào phủ.

“Đúng là ai nấy đều xinh đẹp động lòng người.” Nàng ta nói lời khen, cố làm ra vẻ thân thiện, nhưng trong mắt không giấu nổi sự đố kỵ.

“Đã bước vào vương phủ thì không giống ở nhà mình muốn làm gì cũng được. Điện hạ là người trọng lễ nghi, sau này các người phải luôn giữ mình cẩn thận, đừng làm điều thất lễ khiến điện hạ mất mặt.”

“Tỳ thiếp tuân lệnh.”

Vương phi hài lòng gật đầu:

“Bình thường ta bận tiếp khách, chuyện hậu viện không muốn để tâm. Ta vốn là người hòa nhã, chỉ cần các ngươi không phạm sai lầm lớn, ta cũng chẳng muốn phá hỏng tình tỷ muội.

Chỉ là Trắc phi Phó thị nghiêm khắc hơn ta, các ngươi chớ có không biết điều mà chọc giận nàng ấy. Nếu không, bản phi cũng không giúp được gì đâu.”

Lời này đúng là thâm ý sâu xa: vừa nói mình không quản chuyện vì bận rộn xã giao, vừa gián tiếp trách Phó Trắc phi thị không biết cư xử.

“Vương phi không cần phải lo toan sự vụ trong phủ, cũng không phải tiếp khách từ trên xuống dưới, tự nhiên có thể tâm thái ôn hòa. Còn ta, ngày nào cũng phải trông nom khắp nơi, không thể không giữ uy nghiêm, phải nghiêm khắc với người khác. Nếu ta cũng sống tùy duyên như Vương phi, e là phủ vương gia này đã sớm loạn lên rồi.”

Trắc phi Phó thị cũng không chịu yếu thế.

Lúc này Cố Thanh Chiêu mới âm thầm quan sát vị trắc phi kia.

Một thân váy áo màu tía thêu hoa phù dung dây leo, quý mà không phô, khí chất xuất chúng. Tóc cài trâm ngọc bích, càng tăng vẻ trang trọng.

Nói năng từ tốn, nhưng tự mang uy lực.

Chỉ nhìn từ dung mạo và tư thái, thật ra Trắc phi Phó thị mới giống Vương phi hơn.

Cũng khó trách Vương phi nhìn nàng không thuận mắt.

“Chuyện này ta phải nói Phó muội một câu rồi,” Lý thị vẫn làm ra vẻ phu nhân chủ viện mà dạy dỗ,

“Hậu viện dĩ nhiên cần nghiêm phép tắc, nhưng cũng nên biết nới lỏng đúng lúc. Nếu lúc nào cũng căng thẳng quá mức, chẳng phải khiến người ta ngột ngạt sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com