Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 70



Hoắc Xuyên nói đúng. Vào buổi trưa, thư xin lỗi đã được gửi đi dưới danh nghĩa tập đoàn Hoắc Thị.

 

Thư xin lỗi chủ yếu là để làm rõ những tin đồn sai sự thật. Hơn nữa, Hoắc Xuyên đã đích thân xin lỗi Vân Thanh vì cuộc hôn nhân thất bại của họ.

 

Cư dân mạng vẫn đang bàn tán xôn xao về thân phận của Vân Thanh. Giờ đây, tập đoàn Hoắc Thị công bố thư xin lỗi, nó đã gây ra một làn sóng lớn.

 

“Xí, tôi cứ tưởng Hoắc Xuyên là thánh sống cơ đấy! Quả nhiên, đàn ông ai cũng như nhau!”

Team Hạt Tiêu

 

“Trời ơi, chuyện này thật quá kịch tính! Vân Thanh đúng là có một cuộc đời khổ cực. Hoắc gia chắc chắn đã ức h.i.ế.p cô ấy.”

 

“Sau chuyện này, tôi sẽ trở thành fan trung thành của Vân Thanh! Mau chôn con tiểu tam đó đi! Mặt dày thật!”

 

...

 

Dư luận trên mạng gần như một chiều. Không ai ngoại lệ, tất cả đều ủng hộ Vân Thanh.

 

Vân Thanh vừa kết thúc cuộc họp sáng và đang chính thức ra mắt trước hội đồng quản trị.

 

Gánh nặng này đột nhiên rơi xuống vai cô, khiến Vân Thanh có phần bối rối.

 

May mắn thay, có Vân Triết bên cạnh, cô có thể yên tâm phần nào.

 

Khi cô trở lại văn phòng, Chu Triển đột nhiên bước vào, nói với Vân Thanh:

 

“Giám đốc Vân, tập đoàn Hoắc Thị đã công bố thư xin lỗi.”

 

Vừa nói, anh vừa đưa iPad cho Vân Thanh.

 

Vân Thanh xem qua với vẻ thích thú rồi khẽ cười.

 

Đúng là thư xin lỗi do đội PR soạn, vài dòng làm rõ, một lời xin lỗi qua loa không chút cảm xúc.

 

Không ngoài dự đoán, đúng là tác phẩm của Hoắc Xuyên.

 

Vân Thanh đặt iPad xuống. Chu Triển lập tức hỏi:

 

“Chúng ta có cần phản hồi không?”

 

Vân Thanh lắc đầu: “Không cần đâu. Cậu đã điều tra vụ việc ở bãi đỗ xe chưa?”

 

Ngay khi vừa đến công ty từ bãi đỗ xe, Vân Thanh đã yêu cầu Chu Triển điều tra chiếc xe đã đ.â.m vào cô.

 

Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ một lúc, Vân Thanh cũng cảm thấy giống như những gì Hoắc Xuyên nói, chiếc xe đó rõ ràng có ý đồ xấu.

 

“Tôi đã điều tra rồi.”

 

Quả không hổ danh là trợ lý do Vân Triết sắp xếp. Chỉ mất một buổi sáng, Chu Triển đã điều tra rõ ràng.

 

“Là ai?”

 

Một tia sắc bén lóe lên trong ánh mắt Vân Thanh.

 

“Bạch Đình.”

 

Nghe câu trả lời này, Vân Thanh khẽ cười lạnh.

 

Bạch Đình, ôi Bạch Đình. Cô ta thật biết cách giả vờ là đóa sen trắng thanh cao, nhưng lại căm hận cô đến tận xương tủy.

 

Cô ta thậm chí còn muốn cô c.h.ế.t đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Giám đốc Vân, cô định làm gì?” Chu Triển thăm dò khi thấy Vân Thanh im lặng.

 

Vân Thanh lấy lại tinh thần rồi nói:

 

“Cứ để đó, giữ lấy bằng chứng. Sau này chắc chắn sẽ hữu dụng.”

 

Bây giờ chưa phải lúc để đối phó với Bạch Đình.

 

Sau khi giải quyết chuyện này, Vân Thanh lại tập trung vào hợp tác với tập đoàn Greenland.

 

Với sự tham gia của ba bên, Vân Thanh phải nắm quyền chủ động. Nếu không, lợi ích sẽ rơi vào tay Hoắc Xuyên.

 

Trong cuộc sống thường nhật, cô không muốn buông tha cho Hoắc Xuyên.

 

Trong giới kinh doanh cũng vậy.

 

Dự án dược phẩm...

 

Vân Thanh đột nhiên nhớ đến người anh thứ của mình, Vân Dạ.

 

Vân Dạ đang ở nước ngoài và nghiên cứu thuốc điều trị ung thư. Ngoài ra, anh còn là một nhà sinh vật học xuất sắc và hiện là giáo sư tại trường đại học hàng đầu thế giới.

 

Nếu anh có thể tham gia dự án này, chẳng phải Vân Thanh sẽ có nhiều lợi thế hơn sao?

 

Vân Thanh cảm thấy rất vui. Dù Vân Dạ trầm lặng, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình thương mà anh trai dành cho cô.

 

Cô tin rằng Vân Dạ chắc chắn sẽ giúp mình.

 

Hai ngày sau tại sân bay.

 

Vân Thanh đi một mình đến phòng chờ VIP, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên ngoài quán cà phê.

 

Anh rất điển trai, nhưng tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

 

Vân Dạ thu hút sự chú ý của nhiều người, kể cả vài cô gái đang lén nhìn trộm.

 

Vân Thanh mỉm cười, ba người anh của cô đúng là tuyệt vời.

 

Cô nhẹ nhàng chạy đến phía sau và che mắt anh lại.

 

“Vân Thanh.”

 

Giọng nói của Vân Dạ có chút bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

 

Vân Thanh ôm lấy Vân Dạ, họ đã ba năm không gặp, cô thật sự rất nhớ anh.

 

“Chúng ta đều đã trưởng thành và kết hôn rồi, sao anh vẫn như hồi bé vậy?”

 

Vân Dạ xoa đầu cô, giống như ngày xưa.

 

“Anh đã chuẩn bị một món quà cho em. Xem như là quà cưới.”

 

Vân Dạ đã ở nước ngoài năm đến sáu năm, mải mê với công trình nghiên cứu khoa học. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh lại nghe Vân Kỳ nhắc đến chuyện kết hôn của Vân Thanh.

 

Vân Thanh chớp mắt: “Anh hai, em đã ly hôn rồi.”

 

Nghe vậy, Vân Dạ không tỏ ra bất ngờ, chỉ thản nhiên nói:

 

“Vậy thì coi như là quà ly hôn đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com