Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 69



“Đủ rồi!”

 

Hoắc lão gia tức giận quát lớn, cắt ngang lời hai người.

 

“Tùy con vậy.” Ông nhắm mắt thở dài.

 

Hoắc Xuyên nói đúng. Những chuyện đó là sự thật.

 

Giờ ông chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của cháu trai mình.

 

“Hoắc Tịnh, cháu biết ông mất chiếc nhẫn ngọc thế nào. Nếu ông phát hiện cháu lại đi đánh bạc, hoặc còn gây chuyện trước mặt Vân Thanh nữa thì đừng mong có tiền tiêu vặt. Ông sẽ cắt hết thẻ ngân hàng của cháu, về sau cháu tự lo thân mình đi.”

 

Xử lý xong chuyện của ông nội, Hoắc Xuyên quay sang nhìn Hoắc Tịnh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

 

Hắn cảm thấy xấu hổ thay cho em gái mình.

 

“Anh… Em…”

 

Hoắc Tịnh sợ Hoắc Xuyên, liền quay người níu tay Tôn Lan, ánh mắt cầu cứu hướng về mẹ.

 

“Mẹ…”

 

“Mẹ, mẹ là người ảnh hưởng đến Hoắc Tịnh. Đừng chiều nó nữa, nếu không, con sẽ không nhẹ tay đâu.”

 

Tôn Lan cũng sợ con trai, hơn nữa bà cũng đã làm nhiều chuyện sai lầm, giờ có hối hận cũng đã muộn. Trước lời cảnh cáo của Hoắc Xuyên, bà không dám thở mạnh.

 

Sau khi nói xong, Hoắc Xuyên cuối cùng cũng có thể thở phào.

 

“Hoắc Xuyên.” Khi hắn định quay người về phòng, Hoắc lão gia gọi hắn lại: “Đừng trách ông không nhắc nhở. Con có thể thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng Bạch Đình thì tuyệt đối không. Tuy ông không biết quan hệ giữa hai đứa ra sao, nhưng người nhà Vân gia đang nổi giận. Cô ta là cái gai trong mắt nhà họ Vân, đừng vì cô ta mà làm hỏng quan hệ giữa hai nhà.”

 

Hoắc lão gia vẫn biết nhìn xa trông rộng. Ông hiểu rằng quan hệ giữa Hoắc gia và Vân gia không thể rạn nứt.

 

Nhà họ Vân vẫn cho họ cơ hội, nghĩa là vẫn còn khả năng hàn gắn.

 

Hoắc Xuyên không trả lời, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi.

 

Khi về đến thư phòng, Hoắc Xuyên lập tức gọi cho Lý Dịch, bắt đầu chuẩn bị văn bản xin lỗi, đăng vào ngày mai.

 

Sáng hôm sau, Vân Thanh lái xe đến tập đoàn Vân thị với tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Giờ thì khác rồi.

 

Trước đây, trong công ty vẫn có người bàn tán sau lưng cô, nhưng giờ thì không ai dám trêu chọc cô nữa.

 

Vân Thanh vừa xuống khỏi chiếc Bentley vừa ngân nga một giai điệu, bước về phía thang máy.

 

Bỗng nhiên, một chiếc xe bật đèn pha rẽ gấp và lao thẳng về phía Vân Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đèn sáng chói khiến mắt Vân Thanh đau nhói. Trước khi kịp phản ứng, một bóng người cao lớn lao tới ôm lấy cô.

 

Trong vòng tay người đàn ông kia, Vân Thanh lăn vài vòng rồi đè lên người hắn.

 

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh vẫn còn bàng hoàng. Khi bình tĩnh lại, cô phát hiện người dưới thân mình chính là Hoắc Xuyên.

 

Hoắc Xuyên vẫn đang ôm cô. Cánh tay hắn vô cùng ấm áp.

 

Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh giờ lại thoáng hiện sự lo lắng và hoảng hốt hiếm thấy. Trong mắt hắn, Vân Thanh còn thấy được hình bóng của chính mình.

 

“Em có bị thương không?”

 

Hoắc Xuyên hỏi với giọng trầm khàn.

 

Lúc này Vân Thanh mới hoàn hồn, nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong lòng, vùng khỏi vòng tay Hoắc Xuyên, đứng dậy, nói: “Tôi không sao, cảm ơn.”

 

Hoắc Xuyên cũng đứng dậy, phủi bụi trên bộ vest. Hắn nhìn về phía chiếc xe vừa lao tới, cau mày.

 

“Sao anh lại ở đây?” Vân Thanh hơi khó hiểu, vì sao Hoắc Xuyên lại đến tập đoàn Vân thị từ sớm như vậy chứ?

 

Hoắc Xuyên quay lại nhìn cô, nói: “Anh đến để xin lỗi em.”

 

“Anh thay mặt nhà họ Hoắc xin lỗi em. Ngoài ra, anh đã cho người chuẩn bị thư xin lỗi, sẽ sớm công bố.”

 

Vân Thanh sững người. Hoắc gia thực sự chịu nhún nhường lần này sao?

 

“Là dưới danh nghĩa tập đoàn Hoắc thị, không phải cá nhân anh.”

 

Hoắc Xuyên bổ sung, như muốn giúp Vân Thanh an tâm hơn.

 

“Không ngờ Hoắc lão gia cũng chịu xin lỗi.” Vân Thanh cười khẩy: “Thôi, tôi còn phải đi làm rồi. Anh cũng nên về công ty đi, không tiễn.”

 

Nói rồi, Vân Thanh quay người bỏ đi.

 

“Vân Thanh!”

 

Hoắc Xuyên vội gọi cô lại.

 

Vân Thanh dừng bước, nhưng không quay đầu.

 

“Chiếc xe lúc nãy có vấn đề. Em phải cẩn thận.”

 

Hoắc Xuyên đã nhìn thấy toàn bộ sự việc ngay khi hắn vừa bước xuống xe. Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

 

Nếu lúc đó hắn không có mặt, rất có thể Vân Thanh đã bị xe tông trúng.

 

Vân Thanh sững người, nhưng chỉ nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com