Vân Thanh đã quá quen với sự lạnh nhạt của Vân Dạ, cô đi theo anh ra bãi đậu xe.
“Anh, lần này anh sẽ ở lại trong nước bao lâu?”
Vân Thanh nghĩ đến dự án của mình nên hỏi.
“Hơn một tháng.”
Lần này là một kỳ nghỉ hiếm hoi, và nghiên cứu của anh đã đạt được một số kết quả giai đoạn đầu, nên Vân Dạ mới có thể trở về.
Mặc dù hơi tàn nhẫn khi nhờ Vân Dạ, người đang nghỉ phép hỗ trợ công việc… nhưng Vân Thanh vẫn mở miệng hỏi:
“Em đang thực hiện một dự án y tế hợp tác với tập đoàn Greenland. Anh là chuyên gia, có thể giúp em theo sát dự án này không?”
Vân Dạ gật đầu ngay không chút do dự:
“Được.”
Vân Thanh vui vẻ ôm lấy tay Vân Dạ và tựa đầu vào anh, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn anh! Tối nay em sẽ mời anh một bữa thịnh soạn!”
Cách đó không xa, Hoắc Xuyên và Lâm Vũ đã nhìn thấy Vân Thanh nổi bật giữa đám đông.
Cô mặc một chiếc váy trắng dài, trông thuần khiết và cuốn hút. Tuy nhiên, người đàn ông mà cô đang khoác tay cũng rất nổi bật.
Bên cạnh người đó, ánh mắt của Vân Thanh rạng rỡ, đầy vui vẻ.
Từ sau khi ly hôn, Vân Thanh chưa từng có biểu cảm như vậy trước mặt Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên vô thức đi theo, nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Em mới cưới mà, sao lại ly hôn rồi?” Vân Dạ hỏi.
Vân Thanh thản nhiên đáp: “Chết rồi, cỏ trên mộ cũng mọc cao lắm rồi.”
Nói xong, cô còn làm động tác mô tả.
Hoắc Xuyên khựng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Lâm Vũ đổ mồ hôi lạnh, chẳng phải “người đã chết” mà Vân Thanh nói là người đang đứng ngay bên cạnh hắn sao?
“Người đàn ông đi bên cạnh Vân Thanh trông quen quen...”
Ánh mắt của Lâm Vũ rơi vào người đàn ông đi cạnh Vân Thanh.
Hình như hắn ta đã từng thấy ở đâu đó.
“Nhớ rồi! Anh ta là thiên tài trong lĩnh vực y sinh học! Tên là… tên là Trình Dạ!”
Trình Dạ?
Hoắc Xuyên cau mày. Hắn đã từng nghe đến cái tên này.
Anh ta trẻ tuổi và tài năng. Chưa đến tuổi trưởng thành đã giành được giải thưởng lớn trong ngành sinh học trong nước. Sau đó đi du học và nổi tiếng trong suốt những năm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhiều người đánh giá cao anh ta và xem như báu vật quốc gia trong giới chuyên môn.
Vậy mà Vân Thanh lại quen biết anh ta? Hơn nữa, còn vô cùng thân thiết?
“Chắc là Vân Thanh muốn anh ta tham gia vào dự án của cậu để đối phó với cậu đấy.” Lâm Vũ bổ sung.
Làm sao Hoắc Xuyên không hiểu được dụng ý của Vân Thanh?
Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người họ rồi quay người rời đi.
Vân Thanh không biết rằng Hoắc Xuyên đã chứng kiến tất cả. Cô vui vẻ trở về biệt thự của Vân gia cùng Vân Dạ.
“Ba, tha cho con đi mà! Con thật sự không cố ý!”
“Thằng nhóc này! Lại đây cho tao!”
Còn chưa bước vào cửa, họ đã nghe thấy tiếng của Vân Khôn và Vân Kỳ vọng ra từ trong nhà.
Vân Dạ khựng lại, nhìn Vân Thanh:
“Tìm cho anh một nơi yên tĩnh đi. Tốt nhất là không có ai.”
Vân Thanh đáp:
Team Hạt Tiêu
“Yên tâm đi. Một lát nữa em sẽ đưa Vân Kỳ ra ngoài. Anh cứ ở nhà. Ba rất nhớ anh, dành thời gian với ba đi.”
Vân Kỳ là người ồn ào nhất trong nhà. Lần này anh trở về biệt thự cũ là vì buổi tụ họp gia đình.
Sau ba năm, cuối cùng nhà họ Vân cũng có thể sum họp.
Ngôi nhà vốn trầm lặng và rộng lớn này cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.
Vừa đẩy cửa vào, Vân Kỳ đã nhào tới và trốn sau lưng Vân Thanh:
“Em gái tốt của anh, mau cứu anh!”
“Anh?! Anh cũng về rồi à! Tốt quá! Em có hai vị cứu tinh rồi!”
Vừa thấy Vân Dạ, Vân Kỳ lập tức phấn khởi. Nhưng Vân Dạ im lặng đẩy tay Vân Kỳ ra, ho nhẹ:
“Anh chỉ đứng về phía ba thôi.”
Vân Dạ biết em trai mình từ nhỏ đã nghịch ngợm.
Vân Khôn chắc chắn đang tức giận vì Vân Kỳ lại làm chuyện ngốc nghếch.
“Em... em vô tình làm vỡ cái tách mà ba thích nhất… em không cố ý mà…”
“Thằng trời đánh này! Mày rửa tách mà cũng làm vỡ! Nhà họ Vân sao lại có đứa con trai ngu ngốc như vậy hả?!”
Vân Khôn cầm theo chổi lông gà xông ra, vẫn đang mắng chửi không ngừng, nhưng sau khi nhìn thấy Vân Dạ và Vân Thanh, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Vân Dạ! Con cuối cùng cũng về rồi!”
Có Vân Dạ ở đây, Vân Khôn quên luôn chuyện dạy dỗ Vân Kỳ, lập tức bước tới ôm lấy con trai.
Vân Kỳ âm thầm thở phào, anh trai đúng là cứu tinh của mình!