Từ đầu tới cuối, hắn vẫn giữ vẻ cung kính nhẫn nhịn, khiến Hoàng đế tương đối hài lòng.
Chỉ có điều… chứng bệnh điên của Tạ Tân Di vẫn không thấy chuyển biến.
Nàng ngày ngày lẩm bẩm nhắc về quá khứ, đến khi Hoàng đế đích thân đến thăm mới phát hiện—thì ra năm xưa Hoàng hậu từng âm thầm ly gián hắn và Tạ Tân Di, khiến hiểu lầm ngày càng sâu.
Nay dáng vẻ tiều tụy của ta càng khơi dậy lòng trắc ẩn nơi hắn.
“Thôi được rồi. Hoàng hậu bị cấm túc một tháng. Chuyện cũ… trẫm không muốn nhắc nữa.”
Hoàng đế cúi người, vuốt nhẹ gò má ta—hành động đó khiến ta không khỏi rùng mình, ghê sợ.
Hắn lại tưởng lầm:
“Lạnh à?”
Ta dịu giọng đáp:
“Ở gần bệ hạ, lạnh mấy cũng không sợ. Chỉ mong bệ hạ có thể…”
Cấm túc một tháng thôi sao?
Đổi lại là chín mạng người đó.
Nửa đêm, ta co ro, run rẩy dưới chăn gấm.
Tạ Tân Di, nàng ấy giờ thế nào rồi?
Từ khi Hoàng hậu bị giam lỏng, cung của ta dần trở lại như cũ, cung nữ thái giám đều trở về.
Ta cho Hạnh Nhân về hầu bên cạnh, Trương tổng quản cũng đưa đến mấy con gà lôi:
“Loại này dễ nuôi, không c.h.ế.t được.”
“Lỡ đâu lại có biến, cũng coi như có thứ bỏ bụng.”
Ta mỉm cười tiếp nhận.
Ông ta lại vò tay sốt ruột:
“Nương nương, Hoàng thượng hạ chỉ tuyển tú rồi.”
Trong hậu cung, ngoại trừ hai nàng Công chúa, bấy lâu không hề có thêm hài tử.
Mà đã có Công chúa, hiển nhiên lỗi không phải ở Hoàng đế—vậy thì chỉ có thể do các phi tần.