Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 11



Hoàng đế đột nhiên quát lớn, giọng như sấm rền vang.

“Dù bị phế truất, các nàng vẫn là phi tần của trẫm! Người đâu! Gọi hết thị vệ lãnh cung tới đây! Ai hạ chỉ, lập tức chỉ ra!”

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch.

“Bệ hạ, lời của Thuận Tần… rõ ràng là bịa đặt lừa gạt—”

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng cất lời, ngắt ngang nàng:

“Thần thiếp không dám nói dối.”

“Thần thiếp từng hầu hạ qua chín vị nương nương. Chu Dung, Hà Vi, Bạch Quyên Nhi—”

Giọng ta tuy mềm, nhưng kiên định, không chút ngập ngừng giữa tiếng quát của Hoàng hậu.

“—Ai ai vào đó cũng thân thể đầy vết thương. Có người còn chưa kịp vào đã… đã ngừng thở…”

Ta không nói nữa.

Chỉ ôm mặt, khóc nức nở.

Ta từng nhận tổng cộng hai mươi bảy lượng bạc.

Ta nhớ rất rõ.

Ta đã từng nói—ta không thấy hổ thẹn khi cầm lấy số bạc đó.

Trên mặt Đức phi và Khánh phi đã hiện rõ vẻ thương xót.

Đức phi chua xót nói:

“Hoàng thượng, dù các vị phi tần ấy từng phạm sai, mới bị phạt vào lãnh cung. Nhưng bệ hạ chưa từng ban tội chết, đó là lòng nhân hậu của bệ hạ.”

“Thế mà lại có người mượn danh thiên uy, tự tiện sát phạt, giấu giếm lừa gạt, khiến bệ hạ mang tiếng lãnh tâm vô tình.”

“Thần thiếp cầu xin bệ hạ, hãy cho những vị tỷ muội ấy một lời công đạo.”

Hoàng hậu chói tai gắt lên:

“Hoàng thượng! Lúc này điều quan trọng là Thuận Tần thông đồng với Tạ Thứ nhân giả điên giả dại—”

“Hoàng hậu.”

Hoàng đế nhàn nhạt ngắt lời.

“Nàng nói… quá nhiều rồi.”

Hoàng hậu giật nảy mình, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

Môi nàng run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không dám thốt ra nửa câu.

Ánh mắt Hoàng đế chuyển sang nhìn Tạ Tân Di.

Nàng vẫn đang xoay vòng trong tiếng hát khẽ, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Tạ Thừa Sương—trong cơn xô đẩy của cấm vệ—mất đi miếng che mắt.

Một con mắt trắng đục lộ ra, quần áo xộc xệch, vừa dữ tợn vừa tội nghiệp.

Ta quỳ gối, trườn đến gần, nước mắt như mưa, khóc nghẹn không thành tiếng.

Hoàng hậu vẫn căm hận nhìn ta.

Hoàng đế đưa tay day trán, giọng trầm trầm:

“Lui cả đi. Trẫm mệt rồi.”

Tạ Tân Di không bị đưa về lãnh cung.

Hoàng đế để nàng ở một toà điện phụ, truyền thái y điều trị, ngày ngày chăm sóc.

Tạ Thừa Sương vẫn ở bên cạnh Hoàng đế, nghe nói hắn hầu hạ đến cả việc cởi giày xỏ tất, chưa từng tỏ vẻ bất mãn.

Quả thật là trung nghĩa vẹn toàn.

Đến cả khi Hoàng đế mở tiệc với bá quan văn võ, hắn vẫn được giữ lại để hầu cận bên cạnh.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hôm ấy men say dâng cao, ánh mắt Hoàng đế mờ mịt:

“Tạ ái khanh, trẫm thấy Lư đại nhân dạo này ngứa chân lắm.”

“Không bằng ái khanh thay trẫm… rửa giúp ông ấy một phen?”

Hắn nói với nụ cười trên môi, nên Tạ Thừa Sương cũng chỉ có thể mỉm cười mà thuận theo.

Họ Lư ở Phạm Dương—kẻ từng dồn ép nhà họ Tạ vào chỗ chết.

Cũng chính là thủ phạm lớn nhất khiến Tạ Thừa Sương bị đày ra biên cương, bị tước bỏ chức tước.

Tạ Thừa Sương bước từng bước một giữa tiếng cười rộn rã.

Rồi hắn cúi người, giọng vẫn bình thản:

“Lư đại nhân, mời nhấc chân cao một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiếng cười lan khắp điện.

Hoàng đế cười vang hơn cả ai hết.

Từ tận Mộc Ân điện xa xôi, dường như ta cũng nghe thấy.

Từ hôm đó, ta không còn gặp lại bất kỳ ai.

Người trong cung ta mỗi ngày một thưa, đến sau cùng—chỉ còn lại mình ta.

Kẻ đứng sau chuyện thị vệ hành hạ cung phi tại lãnh cung, không phải ai xa lạ, mà chính là ma ma già thân cận bên cạnh Hoàng hậu.

Vì ghen ghét các phi tần, bà ta mượn danh Hoàng hậu mà hạ lệnh.

Hoàng hậu lấy nghĩa diệt thân, dù bà ta là nhũ mẫu nuôi mình từ nhỏ, vẫn rơi lệ mà hạ chỉ đưa bà vào Thận Hình Ty.

“Hoàng hậu nương nương không biết gì cả…”

Đó là câu mà bà ta vẫn lặp đi lặp lại tới tận lúc chết, mắt mở trừng trừng, không nhắm nổi.

Toàn bộ thị vệ canh giữ lãnh cung bị đánh một trăm trượng.

Nếu còn sống, lại đánh thêm một trăm.

Hoàng hậu bày tỏ lòng khoan hậu, trả lại thân phận cho những phi tần từng bị đưa vào lãnh cung, còn dâng linh vị họ vào hoàng tự, hương khói phụng thờ.

“Là thần thiếp sơ suất, khiến các tỷ muội chịu uất ức.”

Nàng tự mình chép kinh cầu siêu cho những người đã khuất.

Những chuyện này—ta đều là sau này mới biết.

Bởi khi ấy, ta đã bệnh nặng, người mê mê tỉnh tỉnh.

Ba hôm trước, sau khi ăn phần cơm do phủ Nội vụ đưa tới, đầu ta váng vất, thân mình không còn sức lực, chẳng thể gượng dậy.

Người hầu hạ bên ta cũng biến mất không tung tích.

Ta chỉ thấy lửa đốt trong bụng.

Rất đói.

Rất khát.

Ta loạng choạng bước ra điện chính, phát hiện cửa lớn bị đóng chặt, không một bóng người.

Ta bị nhốt trong Mộc Ân điện.

Ban đầu, ta còn đủ sức vỗ cửa, gọi to.

Nhưng không một ai trả lời.

Dựa vào chút bánh vụn còn lại, ta cầm cự được hai ngày.

Đến hôm nay—hết sạch.

Khi xưa làm cung nữ, dù cơm rau thanh đạm, nhưng chưa bao giờ phải chịu đói thế này.

Nước trong tĩnh cũng đã cạn.

Ta moi gốc cây cảnh, nhai lấy chút rễ.

Tứ chi vô lực, ta bò đến cánh cổng lớn, cố sức gõ cửa, thanh âm run rẩy:

“Cứu ta với—làm ơn… có ai không…”

Mỗi lần hé môi đều mang theo vị máu.

Rõ ràng ngoài kia có tiếng bước chân.

Rõ ràng… bọn họ nghe thấy.

Nhưng còn ai sẽ mở cửa vì ta?

Ta còn cần phải gọi nữa không?

Sẽ có người đến cứu ta chăng?

…Sẽ không.

Ta tuyệt vọng nghĩ.

Trời đã định ta phải chết, vậy vì sao còn để ta sống đến tận lúc này?

Ta đã rất cố gắng.

Rất chăm chỉ.

Ta đã làm sai điều gì?

Ta bật cười.

Ta từng khuyên Tạ Tân Di—rằng đời người luôn có lúc vui vẻ.

Nhưng giờ, ta chỉ thấy… đời người, thật đói, thật khổ.

Tạ Tân Di khi đó, cũng từng đói như ta sao?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com