Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 13



Hoàng đế quyết định chọn một nhóm thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp để bổ sung hậu cung, mong có thể khai chi tán diệp.

Hắn tràn trề kỳ vọng.

Dù Hoàng hậu bị cấm túc, Đức phi và Khánh phi vẫn chu toàn mọi việc tuyển tú.

“Bản cung thì thôi, nhưng Thuận Tần, ngươi cũng nên sớm có một đứa trẻ.”

Đức phi nhìn ta,

“Đừng trách bản cung nói thẳng—ngươi thế này, không có hài tử bên cạnh, sau này biết dựa vào ai?”

Ta cung kính gật đầu:

“Nương nương dạy phải.”

Nàng nhìn ta:

“Có khi bản cung thấy ngươi ngốc nghếch, có khi… lại thấy ngươi rất khôn ngoan.”

Ta thở dài:

“Nương nương nghĩ nhiều rồi.”

Các thiếu nữ mới nhập cung có hơn mười người, tất cả đều ở dưới cấp Quý nhân.

Hoàng đế tính sẵn—đợi ai mang thai rồi sẽ ban phong vị cho nàng ấy.

Nay đã quá tuổi ba mươi, hắn khát vọng có một đứa con trai nối dõi hơn bao giờ hết.

Hay nói đúng hơn—là muốn bịt miệng triều thần.

Ai nấy đều trẻ trung, khỏe mạnh, dung mạo như hoa như ngọc.

Từ ngày họ tiến cung, Hoàng đế không còn triệu ta nữa.

Hắn say mê trong thân thể tuổi xuân ấy như lún vào bùn mềm.

Khánh phi cười nhạt:

“Đáng thương thay.”

Còn ta—ta chỉ lo chăm gà lôi, còn định cho người đào giếng trong điện.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Cho đến sáng hôm đó—ta vừa tỉnh dậy liền nôn khan không dứt.

Hạnh Nhân cuống quýt chạy đông chạy tây, vừa bưng chậu đồng, vừa sai người đi gọi Trương tổng quản.

Nay ông đã là đại tổng quản trông giữ nội viện, mọi việc đều đặc biệt chiếu cố cho ta.

“Nương nương… nhìn sắc diện thế này…”

Ông ta chăm chú nhìn ta, “Không chừng… là có hỉ rồi?”

Lúc ngự y tới chẩn mạch, Hoàng đế—kẻ mà lâu ngày không thấy mặt—cũng đột ngột xuất hiện.

Tân tú vào cung cũng đã lâu, vậy mà chẳng ai mang thai.

Mầm sống trong bụng ta, không nghi ngờ gì nữa, chính là chiếc phao cứu vãn danh tiếng và thể diện cho hắn.

“Thuận Tần nương nương đã có hỷ mạch, không sai đâu.”

Thái y chính tươi cười, dập đầu chúc mừng:

“Chúc mừng Hoàng thượng, hỷ sự đại cát.”

“Biết được là hoàng tử hay công chúa không?”

Hoàng đế sốt ruột truy hỏi.

Thái y chính trầm ngâm một lúc, khẽ đáp:

“Tháng còn nhỏ, vẫn chưa thể phân biệt rõ được.”

Ta nằm trên giường, nét mặt mang theo ý cười, dịu dàng trách móc:

“Bệ hạ, sao lại làm khó thái y như vậy?”

Hoàng đế cười rạng rỡ, vô cùng mãn nguyện:

“Thuận Tần—không, trẫm muốn phong nàng làm Thuận Phi.”

“Nàng ôn nhu đoan thuận, lại giúp trẫm giải mối nguy trước mắt.”

“Chỉ cần sinh hạ một hoàng tử thông minh lanh lợi, trẫm tất phong nàng làm Quý phi!”

Ta dịu dàng khuyên nhủ:

“Bệ hạ chớ vội vui mừng quá sớm. Nếu chẳng may thần thiếp sinh ra một công chúa thì sao?”

Hắn vẫn không chịu buông bỏ:

“Nói bậy! Thái y chính chắc chắn có cách chuyển nữ hài thành nam hài, đúng không?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thái y chính sắc mặt lúng túng, ấp úng không biết đáp thế nào.

Trước khi Hoàng đế nổi giận, ta kịp thời mở lời:

“Chỉ là—thần thiếp e rằng… Hoàng hậu nương nương sẽ không vui.”

Sắc mặt Hoàng đế bỗng chốc lạnh đi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nàng ta có vui hay không… cũng không đến lượt nàng ta quyết.”

Ta ngoan ngoãn cúi đầu:

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Thái y chính và ta liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ta khẽ cười.

Ba ngày nữa—Hoàng hậu sẽ được giải cấm túc.

Ta thật sự rất muốn biết, nàng sẽ phản ứng thế nào.

Sau khi Hoàng đế rời đi, Thái y chính từ tay áo rút ra một phong thư.

“Là Tạ nương nương nhờ vi thần chuyển đến cho nương nương.”

Ta vội vã nhận lấy.

Năm xưa Thái y chính từng chịu ơn Tạ gia, hôm nay—là lúc hoàn trả ân nghĩa ấy.

“Nàng ấy vẫn ổn chứ?”

Ta khẩn thiết hỏi.

“Sức khỏe ra sao?”

Thái y chính lần lượt hồi đáp, rồi đem thư ta viết sẵn bỏ vào dược nang.

Giờ đây ta không thể đích thân đến thăm Tạ Tân Di, chỉ còn cách trao gửi thư từ.

Nàng bảo mình vẫn ổn.

Nhưng ta không tin.

Nàng chẳng biết nhóm bếp, không phân được lá nào ăn được, chẳng biết dọn dẹp quét tước.

Nàng cần người ở bên chăm nom.

Mà ta không thể ở bên.

Hạnh Nhân cũng không.

Ta từng dặn Hạnh Nhân:

“Có thể phiền ngươi… đến chăm sóc nàng ấy được không?”

Hạnh Nhân chỉ khẽ lắc đầu:

“Nương nương đã dặn, không cho nô tỳ rời khỏi đây. Phải toàn tâm toàn ý hầu hạ nương nương.”

Sau khi được giải cấm túc, Hoàng hậu lại chẳng hề đến gây khó dễ cho ta.

Đức phi đến thăm, mỉm cười nói:

“Nàng ta giờ cũng biết sợ rồi.”

Ta ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như họa của Đức phi, không nhịn được mà hỏi:

“Nương nương… chẳng lẽ người chưa từng mong—”

Đức phi đưa mắt nhìn xa xăm qua khung cửa:

“Ta à… ta—”

“—xưa nay không mấy yêu trẻ con. Nếu thật sự phải sinh, thì cũng chỉ muốn sinh cho người mình yêu mà thôi.”

“Bản cung không sợ không có con, chỉ sợ sinh rồi… lại chán ghét chính đứa trẻ đó.”

Giọng nàng dần trầm xuống.

Ta khẽ đặt tay lên bụng, nơi đã hơi nhô lên.

Đứa trẻ của ta… liệu có đôi mày đôi mắt như tỷ đệ nhà họ Tạ không?

Có giống Tạ Thừa Sương không?

Ta lấy viên tinh thể nhỏ đặt lên bụng, nhẹ giọng thì thầm:

“Đây là viên đá mọc lên từ đất trời nơi biên ải. Nếu con có thể nghe được… hãy nhớ rằng nơi đó rất đẹp, rất đẹp.”

Vì đó là nơi Tạ Thừa Sương đang ở.

Do mang thai, Hoàng đế gần đây tỏ ra đặc biệt đắc ý.

Tần suất sủng hạnh các tân tú cũng giảm hẳn, trái lại thường ghé điện ta ngồi lâu hơn đôi chút.

Hoàng đế âm thầm triệu thái y chính đến vài lần, nhưng chẳng ai dám chắc trong bụng ta là hoàng tử.

“Sao chỉ có một mình Thuận phi mang thai vậy?”

Hắn chau mày.

Thái y chính trầm ngâm:

“Bệ hạ… thời gian gần đây, chẳng hay khẩu vị có gì khác chăng?”

Hoàng đế cau mày khó chịu:

“Cơm nước đều do phủ Nội vụ dâng, sao trẫm biết được!”

Thái y chính vội trấn an:

“Trước kia bệ hạ cũng từng có công chúa, nay lại có Thuận phi nương nương đắc hỷ, hẳn là phúc trạch chưa tận, xin bệ hạ an tâm.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com