“Cảnh An, mẹ không cố ý đâu… con có đau không? Tha thứ cho mẹ được không? Trên đời này, người yêu con nhất vẫn là mẹ mà! Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi…”
Bà ta lẩm bẩm như người mất hồn: “Một mình mẹ vất vả nuôi con lớn thế này, nếu không vì con, mẹ đã có thể sống một cuộc đời tốt hơn. Vì con, mẹ đánh mất sự nghiệp, đánh mất tất cả… con không thể đối xử với mẹ như thế!”
Bàn tay đang đặt trên vai tôi siết lại, rồi Trần Cảnh An buông tôi ra, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
“Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ. Con là một con người bằng xương bằng thịt, không phải con rối để mẹ đánh mắng hay điều khiển tùy ý! Con biết mẹ là nạn nhân trong cuộc hôn nhân đó. Nhưng con thì sao? Con đã làm gì sai? Từ nhỏ đến lớn, mẹ kiểm soát từng việc nhỏ xung quanh con. Ngoài việc học, con không có bạn bè, không có cuộc sống. Mẹ có biết các bạn trong lớp gọi con là gì không? Họ gọi con là quái vật, vì không ai đi vệ sinh cũng bị canh giờ, uống nước hay ăn cơm cũng phải báo cáo! Mãi đến khi vào đại học con mới biết, không phải giường ngủ của ai cũng có gắn camera, con người có thể có sở thích, mệt thì được nghỉ ngơi. Giờ con đã có cuộc sống của riêng mình rồi, con cầu xin mẹ, xin hãy buông tha cho con.”
Người phụ nữ ấy tát anh một cái thật mạnh. Trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt bà ta méo mó, lao đến túm chặt lấy cánh tay Trần Cảnh An.
“Sao con có thể nói với mẹ như vậy? Mẹ là mẹ của con mà!”
“Không có người mẹ nào lại đẩy con trai mình từ trên lầu xuống cả!”
Trần Cảnh An cười khẩy, gạt tay bà ra, giọng lạnh lẽo đến tàn nhẫn: “Còn nhớ không? Năm đó chính mẹ là người đẩy con từ trên lầu xuống, không phải con tự nhảy.”
Bà ta khựng lại, ánh mắt thoáng qua một tia hoang mang.
Rồi bà ôm đầu, như nhớ lại điều gì đó, cả người loạng choạng rồi ngã sụp xuống sàn.
“Con chưa từng muốn chết.” Trần Cảnh An hít một hơi thật sâu, giọng khản đặc.
“Con muốn giữ lấy mạng sống này, sống thật tốt… cùng cô ấy đầu bạc răng long.”
Người phụ nữ ôm mặt, lấy đầu đập từng nhịp xuống sàn nhà, khóc nức nở không thành tiếng.
Tay Trần Cảnh An rất lạnh. Tôi cứng rắn gỡ những ngón tay siết chặt của anh ra, đan c.h.ặ.t t.a.y mình vào tay anh.
Lúc này đây, tôi không có tư cách can dự vào chuyện giữa hai mẹ con họ.
Điều duy nhất tôi có thể làm, là ở bên cạnh anh, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
Ánh mắt anh bình thản, cố tình lảng đi chỗ khác, không hề nhìn người phụ nữ đang khóc đến sụp đổ dưới đất.
“Công ơn sinh thành, con sẽ không quên. Con cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng, nhưng sẽ không để mẹ dùng đạo đức để trói buộc con nữa. Từ nay về sau, mẹ sống cuộc đời của mẹ, con sống cuộc đời của con. Nếu thật sự không được… thì chúng ta gặp nhau ở toà.”
18.
Sau khi mẹ anh rời đi, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Trần Cảnh An đứng đơ tại chỗ, đến cả nhìn tôi cũng không dám.
Anh quay người đi ra ngoài, tôi đuổi theo, kéo tay áo anh lại, hỏi: "Anh đi đâu vậy? Lại muốn biến mất nữa à?"
Tôi thuận thế nắm lấy tay anh: "Lần này em lại phải đi đâu để tìm anh đây? Hay đợi anh lại bán rèm ước nguyện lần nữa?"
Anh không nói gì.
Không khí rơi vào trạng thái căng thẳng kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu sau, tôi buông tay, lại lên tiếng gọi anh: "Trần Cảnh An… Em thấy hơi đau."
Lời còn chưa dứt, tôi đã rơi vào vòng tay ấm áp của anh.
"Uyển Uyển, nói cho anh biết em đau ở đâu, bà ta đánh vào chỗ nào? Mình đến bệnh viện nhé. Tất cả là lỗi của anh, không nên ra ngoài, không nên để em một mình ở nhà."
Anh nắm lấy vai tôi, vành mắt đỏ hoe, hoảng loạn nhìn tôi từ đầu đến chân.
Tôi ngẩng lên, hít một hơi thật sâu, rồi vòng tay ôm lấy eo anh.
"Gạt anh đấy, em không đau chỗ nào cả. Em trốn hết rồi, bà ta không đánh trúng em đâu, nói nhỏ cho anh biết nhé, em chạy nhanh lắm đó."
Tôi rút ra khỏi vòng tay anh, nói tiếp: "Anh cúi xuống một chút được không? Em muốn thơm anh cái."
Hơi thở Trần Cảnh An khựng lại, nhưng vẫn nghe lời cúi người xuống.
Tôi nhón chân, nâng mặt anh lên, hôn nhẹ lên trán rồi chạm nhẹ mũi mình vào mũi anh.
Tôi khẽ nói: "Trần Cảnh An, sau này anh sẽ không còn cô đơn nữa, anh còn có em, em sẽ luôn ở bên anh. À mà, bao giờ anh về nhà với em vậy? Ba mẹ em dạo gần đây vẫn còn nhắc đến anh đấy, dù chỉ mới ăn với anh một bữa mà đã khen anh hết lời rồi. Họ còn nói—"
Tôi khựng lại giữa câu.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Trần Cảnh An bất ngờ cúi xuống, ôm chặt lấy tôi.
Đầu đập vào cạnh bàn đau nhói, nhưng còn đau hơn là cảm giác trong tim.
Ngực như bị nghẹn lại, một thứ cảm xúc không thể diễn tả được đang siết chặt trái tim tôi.
Từ những gì vừa xảy ra, tôi có thể mường tượng phần nào quá khứ của anh.
Trong lòng như có một cơn mưa lất phất, khiến cổ áo cũng như thấm ướt.
Trần Cảnh An ngẩng đầu, tôi thấy mắt anh đỏ hoe.
Anh cười khổ: "Em đều nghe thấy cả rồi đúng không? Đó chính là hai mươi năm đầu đời tồi tệ của anh. Anh chưa từng dám kể với em… Trước kia anh rất yếu đuối, u tối, sống như một con quái vật, chẳng ai thích anh cả. Em cũng sẽ không thích đâu. Anh còn bỏ đi không từ biệt, đúng là khốn nạn…"
Tôi mạnh mẽ vòng tay ôm cổ anh, hung hăng cắn một cái vào khóe môi.
"Nếu anh còn dám tự hạ thấp mình, em cắn nát cái miệng này luôn!"
"Anh…"
Tôi lại nhón chân cắn thêm một cái.
Còn nói thì còn cắn.
Bị tôi cắn đến mức không chịu nổi, Trần Cảnh An ôm miệng, giọng ồm ồm: "Anh không nói nữa…"
Tôi sờ lên môi đã tê tê của mình, gật đầu.
Sau đó kéo tay anh lại, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
"Chuyện không vui đã qua rồi, từ hôm nay trở đi, sẽ chỉ còn những ngày nắng đẹp thôi."