Chỉ có chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng mờ mờ.
Trần Cảnh An vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ngồi thẳng tắp bên mép giường.
Thấy tôi tỉnh lại, anh nhìn tôi, như thể không biết nên mở miệng thế nào.
Tôi nói: “Em đói rồi.”
Trần Cảnh An lập tức bật dậy: “Được, anh đi nấu cơm ngay. À không đúng, trong nhà hết đồ ăn rồi, em đợi anh chút, anh ra ngoài mua.”
Vừa dứt lời, anh đã lao ra cửa, vội đến mức dép cũng không kịp thay.
Chừng hai ba phút sau, chuông cửa vang lên.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tôi đoán chắc anh không mang điện thoại hoặc quên mang ví rồi.
Tôi chạy ra mở cửa: “Lần sau quên mang chìa khóa thì đừng có…”
Ngoài cửa không phải Trần Cảnh An.
Là một người phụ nữ trung niên.
“Chào cháu. Cô là mẹ của Trần Cảnh An.”
Không ngờ lần đầu gặp phụ huynh lại trong tình huống thế này, tôi lúng túng chào hỏi, mời cô vào nhà ngồi.
Cô không đáp, vào thẳng vấn đề: “Cháu là Hứa Uyển Uyển đúng không? Vậy cô nói thẳng luôn nhé, cháu không hợp với con trai cô, làm ơn rời khỏi nó ngay lập tức.”
“Dạ thưa cô, tụi cháu—”
Tôi vừa định giải thích, đối phương đã không cho tôi cơ hội mở miệng.
“Ba mẹ cháu không dạy cháu phải biết giữ gìn phẩm hạnh con gái à? Nhỏ xíu tuổi đầu mà đã sống chung với đàn ông, đúng là không có giáo dục! Cô cảnh cáo cháu, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, chia tay nó ngay đi. Đừng có nói với Cảnh An là cô đã đến, cô không muốn làm lớn chuyện.”
Từ khoảnh khắc cô ta bắt đầu tấn công cá nhân, tôi đã không còn muốn nhân nhượng nữa.
Vì vậy, tôi thản nhiên lấy điện thoại ra, bấm số Trần Cảnh An ngay trước mặt bà ta.
“Trần Cảnh An, mẹ anh đến nhà, bảo em chia tay với anh.”
“Bà ấy có làm gì em không?!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất: “Đợi anh, anh về ngay. Bây giờ em lập tức vào phòng ngủ khóa cửa lại, đừng để bà ấy tới gần!”
Tôi còn đang thắc mắc sao anh phản ứng dữ dội vậy, thì điện thoại trong tay đã bị người ta giật lấy, ném mạnh vào tường.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị đẩy ngã xuống sàn.
Người phụ nữ ban nãy vẫn còn vẻ mặt điềm tĩnh, giờ đây khuôn mặt méo mó dữ tợn.
“Con hồ ly chuyên quyến rũ đàn ông! Ai cho mày cướp con trai tao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta nhìn tôi từ trên cao, mắt trợn trừng, tay bên hông run lên bần bật.
Cánh cửa sau lưng bà ta đã đóng lại.
Nhận ra bà ấy có dấu hiệu bất ổn, tôi cố bò dậy chạy về phòng, nhưng bị túm tóc kéo giật ngược lại.
Đầu đập vào cạnh bàn, tôi chưa kịp kêu đau, thì một cái túi bay thẳng vào mặt.
“Tất cả là tại mày cướp con trai tao, tao phải đánh c.h.ế.t mày! Đồ không biết xấu hổ!”
Cú đầu tiên tôi tránh được, nhưng cú thứ hai thì không.
Nửa vai đau tê dại.
Khi cú thứ ba sắp bổ xuống, một người đẩy cửa xông vào.
“Mẹ!”
16.
Trần Cảnh An mắt đỏ hoe, lao vào, đẩy mạnh bà ấy ra rồi đỡ tôi dậy, chắn trước mặt tôi.
Mẹ anh trừng mắt nhìn con trai, giọng đầy vẻ không thể tin nổi: “Con dám đẩy mẹ sao? Vì con đàn bà này mà con dám đẩy mẹ à?”
Tôi cảm nhận rõ ràng tay Trần Cảnh An đang nắm cổ tay tôi run lên, giọng anh gay gắt: “Con xin mẹ, mẹ đừng như vậy nữa. Có gì cứ nhắm vào con, mẹ tìm cô ấy làm gì?!”
Bầu không khí căng thẳng như sắp nổ tung.
Người phụ nữ vừa rồi còn điên loạn, bỗng dịu giọng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Có phải con hồ ly tinh này quyến rũ con, bám riết không chịu buông? Con theo mẹ về nhà đi, mẹ không trách con đâu.”
Bà ta kéo tay áo Trần Cảnh An, nở một nụ cười dịu dàng như đang dỗ đứa trẻ: “Không phải.”
Động tác của bà khựng lại, nụ cười đông cứng trên mặt.
Trần Cảnh An nói tiếp: “Là con quyến rũ cô ấy, là con bám riết không buông. Là con trai mẹ, con – Trần Cảnh An – là con cầu xin cô ấy ở bên con, tất cả là con!”
Mẹ anh ta nhìn chằm chằm anh, không dám tin, rồi n.g.ự.c phập phồng dữ dội, gào lên điên loạn: “Lại là đứa đó đúng không?! Con thích nó đến vậy sao? Nó đã hại con nhảy lầu, nằm liệt giường suốt nửa năm rồi đấy! Sao con không chịu nhớ đời? Sao lại còn dính vào nó lần nữa? Tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, lấy phải một thằng đàn ông trăng hoa, sinh ra đứa con trai si tình đến mức vì một con đàn bà mà ngay cả mẹ cũng không cần nữa! Con tiện nhân kia, tất cả là tại mày!”
Một cơn gió lướt qua tai, tôi thấy bà ta vung chiếc túi kim loại bên cạnh, lại một lần nữa lao tới ném thẳng vào tôi.
Hành động quá bất ngờ, tôi không kịp tránh, chỉ biết nhắm mắt lại vì sợ.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Một bàn tay lạnh giá ôm lấy đầu tôi, kéo tôi vào lòng che chở.
Mặt dây kim loại trên túi rạch vào tay Trần Cảnh An, m.á.u trào ra, nhưng anh không chút để tâm, chỉ dịu dàng vỗ đầu tôi, lặp đi lặp lại: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Mắt anh đỏ ửng, cảm xúc cuộn trào trong ánh nhìn, cả người run lên vì sợ.
“Con xin mẹ đừng làm cô ấy bị thương nữa… Cô ấy không giống con! Cô ấy là con gái nhà đàng hoàng, được bố mẹ nâng niu, có người yêu thương, không chịu nổi sự đánh mắng như vậy đâu, con xin mẹ.”
Người phụ nữ kia như không nghe thấy, chỉ dán mắt vào cổ tay đang rỉ m.á.u của anh, vẻ mặt như trúng tà.