Từ tối hôm qua đến giờ, anh vẫn như vậy — tôi nói gì, anh cũng gật đầu bảo được.
Lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằm, cứ như nhìn thế nào cũng không đủ.
"Anh cũng đang nghiêm túc trả lời em mà."
Trần Cảnh An đưa tay vuốt má tôi.
"Anh sẽ nghe lời em hết. Anh sẽ quay lại học đàng hoàng, sau này chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền… rồi cưới em."
Bị ánh mắt dịu dàng của anh làm cho mê mẩn, mãi tôi mới nhận ra — hình như mình bị anh gài rồi.
Tôi bĩu môi, lí nhí: "Em có nói là sẽ gả cho anh đâu!"
Trần Cảnh An nâng mặt tôi lên, cúi xuống gần sát: "Vậy thì… đợi đến khi nào em nghĩ tới chuyện đó, có thể nghĩ đến anh đầu tiên được không? Cho anh đặt trước một suất."
Tôi né nụ hôn của anh, nhướng mày: "Vậy thì anh phải đợi lâu lắm đó."
Anh cười nói: "Không sao, lâu mấy anh cũng chờ."
20.
Hôm tốt nghiệp, mấy người bạn thân rủ nhau đi chụp ảnh kỷ niệm ở sân thể dục cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đến nơi, tôi đã thấy Trần Cảnh An đứng đợi sẵn ở đó.
Tim tôi bất chợt khựng lại một nhịp.
Anh cầm một bó hoa hồng, tóc được vuốt gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề.
Trong đầu tôi vụt qua một ý nghĩ —
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Không phải… anh định cầu hôn tôi đấy chứ?
Đừng mà… tôi là kiểu người hướng nội, lại mắc chứng “sợ xấu hổ nơi đông người.”
Hôm nay gió lớn, đầu tóc tôi rối như tổ quạ, chẳng khác gì bà điên.
Nhưng mà… hôm nay anh đẹp trai quá mức cho phép.
Tôi thật sự không chịu nổi.
Cảm giác ngọt ngào trong lòng như nước sôi trào ra ngoài, sôi sùng sục. Khóe miệng tôi không nhịn được mà cong lên.
Tôi đã đưa tay ra sẵn sàng đón lấy nhẫn —
Thế mà, thứ tôi nhận được lại không phải là nhẫn.
“Uyển Uyển.”
“Hả?”
Anh đặt vào tay tôi… một chiếc thẻ ngân hàng.
Cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc: “Trong thẻ có tám trăm ngàn. Tuy không nhiều, nhưng em cứ giữ trước đi. Sau này anh sẽ kiếm nhiều hơn.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Anh đi cướp ngân hàng à?”
Trần Cảnh An lớn hơn tôi một tuổi, nhưng vì bị gián đoạn hai năm nên sau khi quay lại học, giờ mới học năm ba, còn chưa tốt nghiệp.
Sao lại có nhiều tiền như vậy?
Anh ho nhẹ, giải thích: “Là tiền mấy năm nay anh đi làm thêm bên ngoài, đều đưa cho em.”
Tôi ném trả lại thẻ cho anh.
“Em không lấy.”
Trần Cảnh An luống cuống nhét lại thẻ vào tay tôi.
Anh hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: “Đây là tất cả những gì anh có thể cho em. Ra khỏi cổng trường, có thể em sẽ gặp người tốt hơn anh, đẹp trai hơn, đối xử với em tốt hơn… Lúc đó anh…”
Tôi không để anh nói hết, liền cắt ngang: “Cho nên anh đưa tiền để em đi tìm mấy người đó hả?”
Động tác của Trần Cảnh An khựng lại.
“Không phải ý đó.”
Ánh mắt anh dịu dàng, đưa tay vuốt má tôi: “Uyển Uyển, anh không muốn để em chịu thiệt thòi khi ở bên anh. Anh muốn cho em nhiều cảm giác an toàn hơn. Anh muốn em biết, chỉ cần anh còn sống một ngày, thì sẽ yêu em một ngày. Tất cả những gì của anh, đều là của em.”
Tôi cầm tấm thẻ mỏng trong tay, đứng ngẩn ra không nói nên lời.
Tôi cảm nhận được — trong mối quan hệ này, Trần Cảnh An luôn mang tâm trạng bất an.
Nhiều khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc, anh sẽ ôm chặt lấy tôi không buông, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Vì vậy, nếu đưa tiền cho tôi có thể khiến anh thấy yên lòng — Tôi sẵn sàng nhận lấy.