Rèm Ước Nguyện

Chương 11



21.

Năm tôi 28 tuổi.

Công việc của tôi ổn định, sự nghiệp của Trần Cảnh An cũng đã thành công.

Vậy là vào một mùa hè rực rỡ, chúng tôi kết hôn.

Sau nghi thức phức tạp, tôi bị mấy người bạn cấp ba kéo đi ôn chuyện cũ. Khi quay lại, tôi thấy anh đứng ở cửa phụ của sảnh tiệc, nhìn chăm chú vào bóng lưng của một người phụ nữ trung niên.

Tôi biết đó là ai.

Đang định bước tới thì thấy ba tôi cầm ly rượu bước lại gần.

Người ta gả con gái thì khóc sướt mướt, ba tôi thì khác, cười đến mức miệng không khép lại được: “Cậu trai tốt, sau này nếu Uyển Uyển ăn h.i.ế.p con, cứ đến tìm ba, ba chỉ chiêu cho!”

Ông bá vai bá cổ anh, cụng ly: “Cũng đừng sợ mẹ nó, hai cha con mình mãi mãi đồng lòng!”

Tôi quay sang nhìn mẹ, cả hai nhìn nhau cười bất lực.

Buổi tối, bạn bè vào phòng trêu chọc. Có một câu hỏi thế này: “Chú rể đoán xem bản thân có điểm gì thu hút cô dâu nhất?”

Trần Cảnh An trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Chắc là… khuôn mặt, với cả cơ thể.”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

“Cụ thể xem nào?”

Bạn bè hóng chuyện, ồn ào cổ vũ.

“Có lần tôi ngồi gần cô ấy, nghe thấy cô ấy nói với bạn…” Anh đột ngột dừng lại, liếc nhìn tôi, vành tai đỏ ửng lên:  “Nói rằng tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là muốn cưỡi tôi…”

Tôi phản xạ nhanh, lập tức dùng bó hoa trong tay đập anh một phát, không cho nói tiếp nữa.

Quá mất mặt rồi!

Chắc anh đang nói tới lần tôi gặp anh ở nhà ăn số 6.

Khi đó tôi chỉ nghĩ anh là một anh chàng đẹp trai thoáng qua. Vì bị mù mặt lại không đeo kính, tôi không nhận ra đó là Trần Cảnh An.

Nhớ lại lời mình lỡ miệng nói lúc đó, tôi chỉ muốn độn thổ.

Hóa ra nói xấu sau lưng, người ta thực sự có thể nghe thấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi trốn khỏi đám bạn rộn ràng, Trần Cảnh An kéo tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Tối nay, Uyển Uyển muốn biến ước nguyện thành sự thật không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã bị anh hôn lên môi.

Đêm càng lúc càng sâu. Những cây trúc vĩ bị gió thu thổi cong, phát ra tiếng xào xạc.

Tựa như lời thì thầm âu yếm giữa những người yêu nhau.

Mặt trăng cũng xấu hổ núp sau đám mây, chỉ lộ ra nửa gương mặt vàng hoe.

Nhân gian lại có thêm hai chú mèo nhỏ hạnh phúc.

Không biết đã bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, tôi cuộn tròn trong lòng anh, chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi——

“Vợ ơi, nếu một ngày anh biến thành sâu bướm, em vẫn sẽ yêu anh chứ?”

Trần Cảnh An tinh thần phơi phới, áp sát tai tôi hỏi.

“Yêu yêu yêu.” Tôi mở một mắt, hôn đại một cái lên mặt anh, quay lưng ngủ tiếp.

Vài giây sau, tôi lại bị đánh thức.

“Vậy nếu anh biến thành ma thì sao? Thành rùa già, thành vịt con xấu xí…”

“Trần Cảnh An!”

Tôi cáu kỉnh đá anh một cái: “Anh không ngủ thì tối nay khỏi ngủ luôn đi!”

“Thật à?”

Anh chớp thời cơ nắm lấy chân tôi, giọng phấn khích: “Vậy anh còn có thể tiếp tục mấy lần nữa à?”

Ngay sau đó, áo ngủ bị vén lên.

Rồi rồi rồi.

Lần này là thật sự khỏi ngủ luôn rồi.

Sau cơn mây mưa, tôi mệt lả ngủ thiếp đi.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mộng, tôi nghe anh thì thầm bên tai: “Anh cũng sẽ luôn yêu em. Từ nay về sau, Hứa Uyển Uyển mãi mãi là báu vật vô giá của anh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com