Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ "Đồ ngu! Nếu tố cáo cung nữ bỏ trốn với quan phủ có thể được thưởng ít nhất mười lượng bạc! Chàng bán tranh chữ bao lâu mới được mười lượng?"
Trịnh Ý do dự không dám nhìn ta.
Trường Vân nhìn ta cười nhạo: "Muội may mắn lắm, đến bây giờ còn chưa chết, đừng trách tỷ tỷ nhẫn tâm, nhưng muội trị giá đến mười lượng bạc."
Tỷ ta kéo cánh tay của ta, sợ ta bỏ chạy.
Ta đang định nói gì đó, tiểu hoàng đế lại cầm châu chấu bằng lá tre đi đến.
"Trường Hoan, cái này chơi vui, cho ngươi một cái."
Cùng lúc đó, Trịnh Ý chậm rãi dẫn người đến, chỉ vào ta mà nói: "Chính là nàng ta."
Phủ doãn ở phía sau hắn ta vốn đang đầy khí thế, khi nhìn qua bỗng nhiên quỳ xuống: "Bệ... Bệ hạ!"
Tiểu hoàng đế đen mặt: "Ta cải trang vi hành, ai cho phép ngươi gọi."
Nhưng phủ doãn hô rất to, xung quanh có một đám người quỳ xuống, vội vàng hô vạn tuế.
Giờ phút này Trường Vân và Trịnh Ý vô cùng sợ hãi.
Tiểu hoàng đế bị phá hỏng hào hứng, giận dữ không có chỗ trút, trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu, hỏi ta: "Ngươi biết bọn họ à?"
Ta cười: "Phải nói nếu không phải tỷ tỷ nhường suất cung nữ này cho nô tỳ, nô tỳ sẽ không vào cung đâu."
Trịnh Ý và ta vốn là thông gia từ bé, ta biết mình đoản mệnh vốn không muốn nhận hôn sự này.
Nhưng bị người ta xem như kẻ ngốc lừa gạt là chuyện khác.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán.
Tiểu hoàng đế giật mình: "Lúc mẫu phi kể chuyện cho ta nghe có nói, như vậy gọi là cẩu nam nữ."
Từ thái phi kể chuyện nghiêm túc đó chứ?
Trường Vân hoảng sợ vội quỳ xuống, gào khóc xin tha.
"Bệ hạ... Bệ hạ tha mạng, thảo dân có nỗi khổ tâm, là... Là hắn ta ép thảo dân."
Trịnh Ý chỉ tỷ ta chỉ vào, vẻ mặt bất ngờ, tức giận nói: "Đêm đó ngươi xông vào phòng ta, ngươi nói ta ép buộc ngươi?"
Hừ... Bẩn cả lỗ tai.
"Bây giờ trẫm không thích giết người." Tiểu hoàng đế nhíu mày: "Cung nữ được chọn lại không đi, phủ doãn, ngươi tra rõ đi."
Nghĩ cũng biết là tiểu hoàng đế mở miệng.
Chắc chắn phủ doãn sẽ cho một câu trả lời rõ ràng.
*
Trăng treo trên ngọn cây, trên đường hồi cung, Thiên Lý nhìn rõ mọi chuyện đi theo bên cạnh ta, nói: "Ta vừa mới trở về xem sổ sinh mệnh của đôi cẩu nam nữ kia, một kẻ phải chịu lưu vong, lang bạt đầu đường xó chợ. Một kẻ mê đánh bạc, cuối cùng bị người ta hành hung đến mức thân tàn, sống khổ nửa đời. Có phải đã hả giận rồi không?"
Ta ha ha mấy tiếng: "Ít ra còn sống lâu hơn ta."
Thiên Lý nghẹn lời, y ôm cánh tay ánh mắt nhìn ta có vẻ phức tạp: "Nha đầu ngươi đúng là số khổ..."
Chỉ còn hai ngõ nhỏ nữa sẽ đến cửa cung.
Đột nhiên có hai bóng người chặn đường, ta có dự cảm không hay, vội đi ngược lại.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào sau lưng cũng có bốn năm người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - Bọn họ nhìn nhau, chỉ nghe có người khẽ nói: "Sao chỉ có một mình nàng ta?"
"Vừa rồi còn nghe thấy nàng ta nói chuyện với ai đó..."
...
Thì ra đến vì tiểu hoàng đế.
Nhưng buổi chiều sau khi tiểu hoàng đế bị phủ doãn nói ra thân phận, vì suy nghĩ đến vấn đề an toàn nên đã được hộ vệ âm thầm đưa về cung.
Bây giờ chỉ còn lại một cung nữ không đáng tiền là ta.
Chắc không ai muốn giết ta đâu nhỉ?
Ta thở dài một hơi, chỉ nghe một người khẽ nói.
"Tô công công dặn, nếu như trông thấy cung nữ tóc vàng thì giết không tha."
?
Không phải giả đúng không?
"Câu nói kia của ngươi đúng thật."
Thiên Lý: "Câu nào?"
"Đúng là ta số khổ."
Ta nói xong lời này bỗng nhiên đẩy sát thủ trước mặt ra, nhân lúc bọn chúng không phản ứng co cẳng chạy đi.
Mặc dù ta chết yểu, nhưng ta rất tiếc mạng!
Song, thân thể ta vừa yếu chân lại ngắn, nhìn đã biết sắp bị đuổi kịp.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng kêu gào của mấy người: "Ai! Ai đánh ta!"
"Ôi chân của ta..."
...
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ thái phi, An Hòa đang giúp ta ngăn cản những người kia. Cho dù mình không thể dụng tới bọn chúng, nhưng đã dùng hết ma lực kéo gậy trúc ở một bên ngán chân bọn chúng.
"Có thể khiến bổn công chúa đích thân ra tay cũng là phúc phần của ngươi."
An Hòa quơ tay trái lại quơ tay phải vui sướng quất không khí, vẫn không quên quay đầu mắng ta: "Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, còn hóng chuyện, không mau chạy đi!"
Thiên Lý cũng phất tay, đột nhiên xung quanh xuất hiện sương mù.
"Sương mù từ đâu tới vậy!"
"Có chuyện gì? Gặp ma rồi..."
Những người kia thấy tình hình quỷ dị không dám đuổi theo nữa.
Ta mệt mỏi gần chết, cuối cùng mới an toàn trở về cung.
Hai người Từ thái phi và An Hòa cũng nhẹ nhàng trở về, nói rõ với ta mấy hôm nay theo dõi Tô công công đã phát hiện chân tướng.
Thì ra Tô Toàn là người của Thần Vương, ông ta ở bên cạnh bệ hạ hướng dẫn bệ hạ trở thành hôn quân không tài đức, không làm được gì cả. Chờ thời cơ chín muồi, Thần Vương sẽ lật đổ chính sách tàn bạo, đến lúc đó hắn ta vừa có hoàng vị lại có dân tâm.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương