"Mẫu phi của ta cũng thế, nhưng giọng hát bà ấy êm tai hơn ngươi."
Khóe miệng của ta giật giật.
Một giây sau, tiểu hoàng đế cúi đầu xuống: "Trẫm nhớ mẫu phi."
Hắn không biết mẫu phi mà hắn nhung nhớ ngày đêm đang ở bên cạnh.
Từ thái phi sờ đầu hắn, một giây sau đột nhiên nổi giận: "Con ta ngoan như thế, rốt cuộc ai ra tay với nó!"
Ta suy nghĩ, ta không biết ai là kẻ sau màn.
Nhưng với sự dẫn dắt của Tô công công, tiểu hoàng đế trở nên ngang ngược dễ giận, thanh danh cực kém.
Lúc hắn xảy ra chuyện không có ai cứu hắn, chắc chắn đây là nguyên nhân quan trọng.
Ta mượn lý do ra ngoài lấy trà bánh, nói với Từ thái phi và An Hòa: "Chỉ có hai người đi ra ngoài vào buổi tối được thôi, đi theo dõi lão già Tô Toàn kia, nhất định sau lưng ông ta có cao nhân chỉ dạy."
An Hòa ngửa đầu: "Ngươi đang sai sử bổn cung sao?"
Từ thái phi đưa tay vỗ đầu nàng: "Đã thành ma quỷ rồi còn ra vẻ cái gì!"
*
Sau khi trở về, tiểu hoàng đế không có cảm giác an toàn bảo ta hầu ở bên cạnh.
Hắn không ngủ được, nói chuyện phiếm với ta.
Ta to gan hỏi hắn tại sao không vui lại muốn giết người?
"Tô Toàn nói trẫm còn nhỏ, nếu như không lập uy thì ai cũng có thể bắt nạt trẫm. Hơn nữa, trẫm là hoàng đế, muốn giết ai thì giết, rất oai phong."
"Giết hết người trong cung lại giết bách tính à?"
Tiểu hoàng đế im lặng.
"Bạo quân bị ghi tạc trong sử sách, sẽ bị hậu thế mắng chửi. Bệ hạ, vậy không oai phong chút nào."
Trung thu sắp đến, ta phải vất vả lắm mới nhờ cậy được quan hệ để ra khỏi cung mua sắm tiện thể hít thở không khí bên ngoài.
Tiểu hoàng đế biết chuyện, sống c.h.ế.t đòi đi theo ta cho bằng được.
"Ngươi bảo trẫm làm minh quân, đã nói dân là gốc rễ của đất nước, trẫm đi trải nghiệm và quan sát dân tình chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Cho dù đã dẫn theo ám vệ, nhưng trên đường ta vẫn nơm nớp lo sợ.
Ta lo lắng an nguy của tiểu hoàng đế, lại sợ hắn đột nhiên phát bệnh, muốn chém đầu ai.
Ta cố ý dẫn hắn đi đường ít người, đột nhiên ở chỗ ngoặt có một cô bé cầm mứt quả hi hi ha ha chạy đén, vô tình dẫm lên chân tiểu hoàng đế, cả người ngã trước mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hít một hơi lạnh.
Hộ vệ ở sau lưng đã cầm đao, giống như chỉ cần tiểu hoàng đế nói một câu "Chém đầu", thì bọn họ sẽ rút đao ra ngay.
Nhưng điều ngoài dự đoán chính là cô bé kia lại gào khóc trên đất.
Ta đang muốn giúp hắn phủi bụi, lại nhìn thấy tiểu hoàng đế không để ý ăn một miếng.
"Trường Hoan."
Hắn cau mày, vẻ mặt không vui.
Trong lòng ta run lên.
"Rõ ràng chỉ là mứt quả kém xa ngự thiện phòng làm, nhưng ta lại cảm thấy ngon hơn bất cứ món nào. Thì ra đây là cảm giác không bị người ta chán ghét à?"
Tâm trạng của tiểu hoàng đế rất tốt, nói sau này muốn vui cùng dân chúng, bắt đầu từ những kẻ hầu hạ như chúng ta. Hắn vùng tay muốn mời chúng ta đi tửu lâu lớn nhất kinh đô ăn uống.
Ta không ngờ lúc đi ngang qua trước nha môn Kinh triệu phủ quan lại gặp người quen.
"Trường Hoan?"
Một nam một nữ ở phía đối diện nhìn ta với vẻ kinh ngạc.