Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ

Chương 4



Được sống quan trọng hơn mọi thứ.

Chờ ta cứu được mạng của tiểu hoàng đế, dùng kho báu của Từ thái phi hứa hẹn xuất cung tiêu d.a.o mấy năm, cũng không tính là sống uổng phí.

Ta tính toán cả đêm, ngày hôm sau tiểu hoàng đế muốn đi ngự hoa viên ngắm hoa, chúng ta đều đi theo.

"Oa, hoa ở đây đẹp quá."

Đột nhiên cách đó không xa có mấy giọng nói cố ý làm ra vẻ.

Giọng nói lại rất quen thuộc.

Chờ ta đi qua xem, cả người đều choáng váng.

Là cô cô chưởng sự lúc trước và Thanh Quất cùng mấy cung nữ.

Vấn đề là bọn họ thoa phấn đến mức mặt trắng bệch, tóc không biết dùng cách gì mà có vẻ hơi khô, dáng vẻ âm u như sắp chết chẳng khác gì ta.

Không phải chứ?

Ta nói dựa vào mặt mà mấy người tin thật à?

Tiểu hoàng đế nhìn các nàng, hơi khó hiểu: "Trong cung nghèo đói lắm à?"

Thanh Quất nhìn ta, ánh mắt lóe lên vẻ tự tin, nàng ta vờ ngã sấp xuống trước mặt hoàng đế.

Nước mắt còn chưa rơi xuống, chỉ thấy Tô công công ở một bên lạnh lùng đi lên: "Dám quấy nhiễu thánh giá, kéo xuống ban trượng đánh chết."

Cái gì?

Tiểu hoàng đế gãi đầu: "Trẫm không bị kinh động..."

"Không, bệ hạ, lý do những tên nô tài này ngang ngược như vậy là vì bệ hạ nhân từ. Nếu không nghiêm trị, ai cũng sẽ bắt nạt được ngài."

Tiểu hoàng đế nghe vậy d.a.o động, bắt đầu nhíu mày: "Trẫm là Hoàng đế, không ai dám bắt nạt ta cả."

"Cho nên bệ hạ, chỉ cần ngài không vui thì chỉ cần giết bọn họ là được..."

Dám người Thanh Quất bị dọa đến mức hồn phi phách tán, vội vàng bắt đầu xin tha.

Tiểu hoàng đế không vui: "Đã biết sai rồi thì đánh roi là được."

"Bệ hạ, ngài không thể mang lòng dạ đàn bàn..."

Tô công công còn chưa nói xong, ta xông lên tát miệng thúi của ông ta một bạt tai.

Ta nói Hoàng đế còn nhỏ, sao lại thích giết người như vậy.

Thì ra bên cạnh có kẻ giật dây.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Tô công công bị đánh đến mức choáng váng, chờ ông ta bình tĩnh lại, chỉ vào người của ta gào thét: "Ngươi... Dám đánh ta?"

Ông ta hơn năm mươi tuổi, còn từng hầu hạ tiên hoàng, đúng là có địa vị trong cung.

Nhưng vậy thì sao?

Triều đại thay đổi rồi.

Ta vén tay áo lên lại tát ông ta một cái: "To gan! Bệ hạ đã nói đánh bằng roi, lão thái giám như ngươi còn ở đây lải nhải, bệ hạ lớn hay ngươi lớn? Ngươi dám làm trái ý bệ hạ sao?"

Ta nói xong, quay người nói với tiểu hoàng đế: "Bệ hạ, Tô công công này dựa vào chuyện mình từng hầu hạ tiên hoàng, không xem lời của ngài vào mắt, hay là giết đi."

Không phải chỉ làm nịnh thần à? Ai không biết chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đám người Thiên Lý ở một bên xem trò vui cười đến run rẩy.

"Tiện nhân này!"

Tô công công muốn đi qua đánh ta, nhưng chưa chạm vào ta đã bị một bàn chân vô hình quét ngang, trượt chân ngã xuống.

Thiên Lý giơ tay với ta, tỏ ý không cần tạ ơn.

Tiểu hoàng đế hoàn hồn lại, cũng gật đầu: "Trường Hoan, ngươi nói đúng..."

"Không đúng!"

Tô công công hoảng sợ, trượt quỳ xuống ôm đùi tiểu hoàng đế gào khóc: "Bệ hạ! Nô tài không có suy nghĩ này."

Tiểu hoàng đế bị làm phiền, vung tay lên: "Ai làm ồn đều bị đánh bằng roi."

Ta đi theo sau khoát tay: "Có nghe thấy không, kéo xuống kéo xuống đánh bằng roi đi. Bệ hạ, bên kia hoa nở đẹp quá, nô tỳ cùng ngài đi bắt bướm."

Khả năng nịnh nọt của ta bùng nổ.

Chưa đến ba ngày, ta đã thay thế Tô công công trở thành thân tín bên cạnh tiểu hoàng đế.

Tối hôm đó, tiểu hoàng đế gặp ác mộng trong đêm, sau khi bừng tỉnh giống như bị yểm bùa không cho bất kỳ ai đến gần.

Lúc ta đi qua thấy đầu hắn đổ đầy mồ hôi, trong tay ôm thanh kiếm gỗ kia trốn ở chân giường: "Đừng giết ta, đừng giết ta..."

Những người khác sợ hãi không dám bước lên: "Hoan tỷ, tỷ xem chuyện này phải làm sao..."

Thái phi ở một bên muốn ôm hắn, nhưng hai tay lại không chạm đến được.

Bà âm thầm rơi nước mắt, nhìn ta: "Có thể hát cho Khải Nhi nghe một bài không?"

Bà nói lúc tiểu hoàng đế bảy tám là lúc phe phái đấu đá mãnh liệt nhất, ai cũng muốn hắn chết. Vì thế hắn bị ám sát vô số lần, hạ độc. Thậm chí vào một ngày nào đó, tiểu thái giám lớn lên cùng nhau với hắn cũng đẩy hắn xuống giếng.

Vì thế, hắn thường gặp ác mộng.

Mỗi lần như thế, Từ thái phi sẽ hát điệu hát dân gian quê hương cho hắn nghe.

Ta cảm thấy khó xử, nhưng nhìn thấy tiểu hoàng đế lại không khống chế lại cảm xúc muốn giết người, ta mau chóng học theo thái phi mở miệng hát.

Tiểu hoàng đế thật sự bình tĩnh lại.

Cung nữ bên cạnh nhìn mà ngẩn người: "Hoan tỷ, tỷ còn biết hát đuổi tà ma à?"

"..."

Tiểu hoàng đế cho người khác lui xuống, chỉ giữ mình ta lại.

"Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa."















 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com