Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ

Chương 3



Đêm đó, ta nhân lúc trời tối người yên lén chạy đến tẩm điện của Từ thái phi ở trước kia.

Chỗ kia đã hoang phế từ lâu, vốn không ai ghé thăm nữa.

Ta leo tường vào, phát hiện trong viện có một cây lê.

Do đã lâu không ai chăm sóc nên cành lá tán loạn.

Ta vừa nghĩ đến dưới đất chôn ba rương bảo bối, vội vén tay áo lên đào.

Cũng không biết đào bao lâu, cuối cùng đụng phải một đồ vật thô ráp.

"Á? Có thật này."

"Đương nhiên rồi, chính miệng Từ lão thái phi nói còn giả được à?"

"Kỳ lạ, lúc xưa ta có chôn đồ thật à?"

...

Bỗng nhiên ta cứng đờ.

Ta run rẩy quay đầu lại.

Từ thái phi và An Hòa công chúa đứng sau lưng ta, thiếu niên mặc y phục đen cũng khoanh tay trước ngực nhìn ta với vẻ chế giễu.

An Hòa che miệng cười, vô cùng quyến rũ: "Ta nói rồi mà, nha đầu này có thể nhìn thấy chúng ta."

Ta ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ: "Mấy hôm nay thật sự khiến ta quá mệt mỏi,  đã bắt đầu tự độc thoại luôn rồi."

An Hòa cười lạnh: "Cho dù ngươi giả vờ thì sau này ngày nào ta cũng quấn lấy ngươi."

Ta bất đắc dĩ thở dài: "Nô tỳ chỉ là một cung nữ vô dụng, khi còn sống mấy vị có thân phận cao thế nào, cần gì quấn lấy nô tỳ?"

"Nhưng chúng ta ở bên cạnh Khải Nhi lâu như thế, chỉ có ngươi có thể nhìn thấy chúng ta."

Thái phi nghĩ vậy nắm tay ta, lại đi xuyên qua cơ thể của ta.

Vẻ mặt bà bi thương: "Không phải ta lừa gạt ngươi, năm đó cung biến, ta đã giấu một rương báu vật trong hoàng cung, đảm bảo đủ để cả đời ngươi hưởng vinh hoa phú quý. Chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm một chuyện, không chỉ cho ngươi rương báu vật kia, mà ta còn báo mộng cho Khải Nhi, để nó thả ngươi xuất cung sống vui vẻ. Hoặc có thể bảo hắn nạp ngươi làm phi, từ đây nghịch thiên sửa mệnh."

"Đương nhiên, nếu ngươi không muốn thì chúng ta cũng không còn cách nào. Dù sao chết thì cũng chết rồi, chỉ là lúc báo mộng cho Khải Nhi nói gì thì khó mà biết."

Chỉ có thể nói Thái phi đúng là Thái phi.

Chiêu đe dọa rồi cho lợi ích dùng rất thuần thục.

Đã nói ra điều kiện tốt như thế, chắc chắn chuyện bọn họ muốn ta làm không phải là chuyện nhỏ.

Thì ra sau khi Từ thái phi chết xuống âm phủ, trong lúc vô tình nghe quỷ sai nói chuyện phiếm, biết hai tháng sau Hoàng đế sẽ đột tử. Vì thế dẫn An Hòa đang dạo chơi ở âm phủ trở về cứu hắn.

Tiểu hoàng đế vốn khỏe mạnh, đột tử đương nhiên là vì có người âm thầm mưu phản.

Chuyện này không tiện xen vào đâu.

Từ thái phi thấy ta do dự, nói cho ta hai ngày để suy nghĩ.

Bọn họ biến mất tại chỗ như một cơn gió.

Ta vừa khẽ thở ra, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên mặc y phục đen kia vẫn đứng yên ở đó, bị dọa hết hồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Quên hỏi, ngài là vị quý nhân nào?"

Thiếu niên kia lúng túng hắng giọng một cái: "Ta là quỷ sai."

Quỷ sai đẹp trai tên là Thiên Lý, chính là kẻ nói chuyện phiếm trong lúc làm việc, kết quả xui xẻo bị Từ thái phi nghe thấy.

Từ thái phi và An Hòa công chúa đều là hoàng thất, khi còn sống được hưởng quốc vận, khi chết khác với ma bình thường.

Nếu chấp niệm của bọn họ không được hóa giải cứ du đãng ở nhân gian, rất có thể sẽ biến thành ác ma.

Vì thế, Thiên Lý phải đến đây thu dọn cục diện rối rắm này.

Có lẽ nhìn thấy ta có thể giúp đỡ, chấp niệm của bọn họ nhanh chóng được tháo gỡ, tâm trạng của Thiên Lý tốt hơn hẳn.

Ta "À" một tiếng: "Các người tìm người khác đi, ta bận quá không giúp được."

Thiên Lý bay vèo đến cạnh ta.

"Tại sao?"

"Nếu Từ thái phi có thể sửa mệnh thì đã sửa từ sớm rồi, chắc chắn là lừa gạt ta. Vinh hoa phú quý cũng phải có mệnh hưởng, ta dính vào những phe phái này sớm muộn gì cũng mất mạng."

Thiên Lý híp mắt nhìn ta một lúc, trầm giọng nói: "Thảo nào... Cho nên thứ ngươi muốn là tuổi thọ à?"

Bỗng nhiên ta trừng to mắt.

Bởi vì mắt âm dường nên từ nhỏ ta đã biết ta khác với người ngoài. Năm ta bảy tuổi có đạo sĩ nhìn thấy ta, nói ta không sống quá mười tám tuổi.

Cha mẹ đều nghĩ rằng ông ấy lừa đảo.

Chỉ có ta biết ông ấy nói thật. Từ nhỏ ta đã yếu ớt, tóc khô rối, không hề có vẻ đầy sức sống của thiếu nữ mười tám tuổi.

Ngày nào ta cũng cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua.

Mà nửa năm sau ta sẽ qua mười tám tuổi.

Từ thái phi hứa hẹn vinh hoa phú quý, đối với ta mà nói không hề hấp dẫn. Nếu ta dính vào phe phái tranh giành, có lẽ nửa năm này cũng không sống nổi.

Ta tiếc mạng hơn bất cứ ai.

Có thể sống nửa năm cũng tốt rồi!

Nhưng Thiên Lý lại nói: "Nếu ngươi giúp bọn họ xóa bỏ chấp niệm, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi sống thêm mấy năm."

Ta nắm chặt bàn tay hư ảo của y: "Vậy quyết định thế đi?"















 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com