Đã nói ra điều kiện tốt như thế, chắc chắn chuyện bọn họ muốn ta làm không phải là chuyện nhỏ.
Thì ra sau khi Từ thái phi chết xuống âm phủ, trong lúc vô tình nghe quỷ sai nói chuyện phiếm, biết hai tháng sau Hoàng đế sẽ đột tử. Vì thế dẫn An Hòa đang dạo chơi ở âm phủ trở về cứu hắn.
Thiên Lý híp mắt nhìn ta một lúc, trầm giọng nói: "Thảo nào... Cho nên thứ ngươi muốn là tuổi thọ à?"
Bỗng nhiên ta trừng to mắt.
Bởi vì mắt âm dường nên từ nhỏ ta đã biết ta khác với người ngoài. Năm ta bảy tuổi có đạo sĩ nhìn thấy ta, nói ta không sống quá mười tám tuổi.
Cha mẹ đều nghĩ rằng ông ấy lừa đảo.
Chỉ có ta biết ông ấy nói thật. Từ nhỏ ta đã yếu ớt, tóc khô rối, không hề có vẻ đầy sức sống của thiếu nữ mười tám tuổi.
Ngày nào ta cũng cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua.
Mà nửa năm sau ta sẽ qua mười tám tuổi.
Từ thái phi hứa hẹn vinh hoa phú quý, đối với ta mà nói không hề hấp dẫn. Nếu ta dính vào phe phái tranh giành, có lẽ nửa năm này cũng không sống nổi.
Ta tiếc mạng hơn bất cứ ai.
Có thể sống nửa năm cũng tốt rồi!
Nhưng Thiên Lý lại nói: "Nếu ngươi giúp bọn họ xóa bỏ chấp niệm, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi sống thêm mấy năm."