Phùng Bì

Chương 9



"Trẫm xem ai dám động đến nàng!" Một tiếng quát khẽ vang lên, rồi tiếng bước chân chậm rãi tiến lại.

Hoàng Thượng từ trong bóng tối bước ra, long bào đã thay từ bao giờ.

Y nhìn đám thị vệ rút đao, giận dữ, đá công chúa ngã nhào:

"Hỗn trướng! Dám mang đao vào cung!"

Công chúa đau đớn ngã xuống, không thể tin được nhìn ta, lẩm bẩm: "Sao có thể..."

Ta không đáp, chỉ nhìn ả cười.

Ả thèm muốn dung mạo của ta đã lâu, từ khi bị hủy dung, ả đã tìm cơ hội, chỉ tiếc Hoàng Thượng ngày nào cũng đến tẩm cung của ta.

Hôm nay ta tung tin giả, lại cố ý bảo Hoàng Thượng đến đây, nói là có bất ngờ.

Đúng là bất ngờ, không biết người được tặng quà có vui vẻ không đây.

Công chúa hoàn hồn, lập tức quỳ xuống, bò đến chân Hoàng Thượng, khóc lóc: "Không phải vậy, Phụ hoàng! Nhi thần chỉ muốn... chỉ muốn lấy khuôn mặt của con yêu nữ này!"

Hoàng Thượng sao có thể nghe lời ả, đao kiếm đã kề bên.

Làm càn thế nào y cũng nhịn, nhưng nếu động đến ngôi vị, dù là người thân thích cũng không tha.

Y vung tay áo, phán: "Công chúa mưu phản, giải xuống ngục, xử tử ngay!"

Công chúa cứ như vậy bị tống vào ngục, chờ ngày hành quyết.

Ta tất nhiên sẽ không để ả sống yên ổn, dặn dò ngục tốt, ngày đêm hành hạ.

Sau khi công chúa chết, trong cung rộ lên tin đồn, nói là do tà ma hãm hại.

Ngụy Tuần nghe được, ăn không ngon ngủ không yên, người gầy rộc.

Ta đợi thêm mấy ngày, mới đến hòn giả sơn trong hoa viên gặp gã.

Ngụy Tuần thấy ta, run rẩy quỳ xuống: "Nương nương, xin người cứu ta!"

Ta nhìn gã, tứ chi quấn đầy vải, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Ta ghê tởm lùi lại mấy bước, nói: "Đến nước này rồi vẫn không thoát, bản cung cũng hết cách."

Ngụy Tuần ôm lấy vạt áo ta, thảm thiết như chó.

"Gì vi thần cũng làm! Chỉ cần nương nương nói!"

Ta đá gã ra, nói: "Bản cung đã nói rồi, chỉ có hoàng thất mới có thể trấn áp."

Gã đang khóc, nghe vậy ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia tàn độc.

Ta không nói gì nữa, chỉ khẽ mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không thể trở thành dòng dõi hoàng thất, vậy thì tự biến mình thành thiên tử là được.

Đạo lý này, gã chắc hiểu hơn ta.

Mấy ngày sau, Ngụy Tuần lại đến tìm ta, lần này là vào tẩm cung.

Gã tắm gội sạch sẽ, vết thương cũng đã lành lặn.

"Nương nương, xin người giúp ta."

Ta đang ngồi trước cửa sổ ngắm sao, làm ngơ lời gã.

Quẻ bói rơi xuống đất, ta ngạc nhiên:

"Kỳ lạ, sao vị quân chủ kế vị lại có tướng mạo như vậy?"

Ngụy Tuần sốt ruột: "Như thế nào?"

Ta liếc gã: "Khóe miệng có nốt ruồi đen, mười một ngón chân."

Dứt lời, Ngụy Tuần khẽ nhếch môi cười.

Khóe miệng y có nốt ruồi đen, việc này ai cũng tường tận. Song chuyện gã có mười một ngón chân, lại ít người hay biết.

Còn ta, vị hôn thê thuở trước của gã, dĩ nhiên là rõ như lòng bàn tay.

Ngụy Tuần nghe vậy, trong lòng đã nắm chắc phần thắng. Y lại hạ giọng nũng nịu: "Nương nương lượng cả bao dung, xin người giúp ta một tay. Nếu ta thành công, để nàng ngồi lên vị trí Hoàng hậu, ý nàng thế nào?"

Ta "à" một tiếng, đáp lời: "Thiếp thân cũng mong muốn lắm thay. Chỉ tiếc Hoàng thượng mãi chẳng phế truất Hoàng hậu, chẳng hay chàng có thể thực sự giúp thiếp toại nguyện?"

Ngụy Tuần nhướn mày, tươi cười rạng rỡ, lại nói: "Đó là điều tất nhiên. Chỉ cần Nương nương giúp ta giam cầm Thái tử."

Ta siết nhẹ chiếc cốt tiêu giấu trong tay áo.

Giam cầm Thái tử ư, việc này há chẳng dễ như trở bàn tay?

17

Ngụy Tuần từ trước đến nay vẫn nương nhờ vào Công chúa mà sống, chức quan cũng chỉ là một chức nhàn tản chẳng đáng vào đâu.

Huống chi là bạc tiền, binh mã, gã muốn bức cung đoạt vị, cũng chỉ có thể lén lút thực hiện.

Ta trước đó đã thổi cốt tiêu trong Ngự hoa viên, triệu Thái tử Tần Nguyên đến.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Nguyên thần sắc lo lắng, cẩn trọng quan sát ta từ trên xuống dưới.

Ta lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng: "Thái tử ca ca, huynh có tin muội không?"

Tần Nguyên tuy trong lòng còn đôi phần nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

Ta đem toàn bộ kế hoạch thuật lại cho chàng, để chàng vào điện của ta ẩn mình. Sau đó lại chọn một tử tù có vóc dáng tương tự, hạ độc thủ tiêu rồi cào nát mặt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com