Ngụy Tuần sau khi nhìn thấy thi thể, không chút nghi ngờ, liền cầm lấy độc dược đi thẳng vào tẩm cung của Hoàng Thượng.
Ta dẫn theo các thị vệ canh gác bên ngoài, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng chén ngọc vỡ tan tành.
Ước chừng đã đến thời cơ, ta liền thổi cốt tiêu, báo tin cho Tần Nguyên.
Sau đó, ta đẩy mạnh cửa điện, chỉ thấy Ngụy Tuần đang ngồi trên long ỷ, điên cuồng dại khờ.
Y phục gã xộc xệch, đầu tóc rối bời, trong tay nắm chặt tờ di chiếu.
Sau khi nhìn thấy ta, đôi mắt Ngụy Tuần thoáng chút tỉnh táo, gã khẽ cười, nói: "Ái phi, ái phi của Trẫm..."
Gã giơ tay lên, trên tay là tờ di chiếu truyền ngôi.
Ta mỉm cười đón lấy, rồi khẽ dùng đầu ngón tay vê nhẹ, tờ di chiếu liền hóa thành tro bụi.
Hai mắt Ngụy Tuần trợn trừng, gã lảo đảo đứng dậy, gầm lên: "Ngươi làm càn! Ngươi điên rồi sao!"
Ta lui lại nửa bước, để thị vệ áp giải gã. Ngụy Tuần giãy giụa kịch liệt, gào thét: "Ta là Hoàng Thượng! Ta là tân quân! Chúng bay dám động đến ta sao?"
"Thái tử vẫn còn đó, Bệ hạ sao có thể truyền ngôi cho ngươi?" Ta che miệng cười khẽ.
Vừa lúc đó, Tần Nguyên kịp thời đến nơi. Sau khi nhìn thấy Hoàng Thượng trúng độc băng hà, đáy mắt chàng thoáng qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh đã bị nén xuống.
Chàng khẽ phất tay, lạnh giọng tuyên: "Phò mã Ngụy Tuần, mưu sát Quân vương, tội đáng tru di cửu tộc!"
18
Sau khi Ngụy Tuần bị tống vào ngục tối, trong cung liền truyền ra tin tức.
Hoàng Thượng băng hà, Hoàng Quý phi cũng quy tiên theo.
Ngày đưa tang, ta lén lút lẻn vào địa lao, nhìn thấy Công chúa đang ngồi thu lu, điên điên dại dại.
Ả ta ngước nhìn ta, khóe miệng chảy dãi, lảm nhảm: "Mỹ... mặt... trả lại... mặt cho ta..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta liếc nhìn ả một cái, cái bộ dạng này, xem ra còn khiến ả ta thống khổ hơn cả cái chết.
Ta bước lên vài bước, lại thấy Ngụy Tuần đang co rúm ở góc tường, gã như một con chuột mất hồn, thân hình còng xuống.
Ta cất tiếng gọi gã, nhẹ giọng nói: "Vị hôn phu tốt của ta, chàng có nhớ ta không?"
Đôi mắt Ngụy Tuần vốn dĩ vô hồn, đột nhiên trợn trừng, cả người run rẩy như rơi vào hầm băng.
Gã như phát điên mà hét lên, vớ lấy đám cỏ dại bên tay ném về phía ta:
"Không thể nào! Sao lại là ngươi! Sao lại là ngươi!"
Ta lạnh lùng nhìn gã, thản nhiên nói: "Đáng tiếc thay, lại chính là ta đây. Năm xưa ngươi vì muốn lấy lòng Công chúa, mà không tiếc hãm hại cả nhà ta đến thân bại danh liệt, giờ đây ta sẽ khiến ngươi nợ m.á.u phải trả bằng máu. Tru di cửu tộc, chàng có hài lòng không?"
Dứt lời, ta khẽ bật cười.
Càng cười, lệ lại càng tuôn rơi.
Phụ thân, muội muội, cuối cùng ta cũng đã có thể giúp người báo thù, rửa sạch oan khuất.
Chuyến du ngoạn ba tháng chốn nhân gian này, ta rốt cuộc cũng xem như không uổng phí.
Ta lau đi nước mắt, nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc này, trăng thanh gió mát, dường như cả giang sơn cũng thay đổi diện mạo.
Tần Nguyên chủ động minh oan cho gia tộc ta, hạ lệnh cấm thiên hạ không ai được phép gọi chúng ta là yêu nghiệt nữa.
Ta biết chàng đối với ta có tình, cũng biết chàng sẽ là một bậc minh quân hiền lương, nhưng ta không thể ở lại thêm nữa.
Trước khi hồn thể tiêu tán, ta đã lặng lẽ để lại bên giường chàng một viên đường.
Cùng với một phong thư.
Nếu như mười tám năm sau chàng gặp được một cô nương thích ăn loại đường này, thì đó chính là ta...