Công chúa cười nhạt, hỏi ngược lại: "Hoàng huynh, con hồ ly tinh này quyến rũ cả huynh rồi sao? Vì ả mà huynh muốn trở mặt với muội?"
"Muội càng ngày càng vô lễ, Quý phi nương nương là người của Phụ hoàng, muội mở miệng ngậm miệng hồ ly tinh, chẳng khác nào nói Phụ hoàng là hôn quân không biết nhìn người!"
Tần Nguyên thong thả nói, từng câu từng chữ đ.â.m trúng tử huyệt của công chúa.
Ả dù có ngang ngược đến đâu, cũng không dám thừa nhận những lời đại nghịch bất đạo này. Ả hừ lạnh một tiếng, đành phải dẫn người rời đi.
Đợi đoàn người kia đi xa, ta cúi người: "Đa tạ Thái tử điện hạ tương trợ."
Tần Nguyên khẽ nhíu mày, muốn đỡ ta, nhưng tay khựng lại giữa không trung rồi rụt về.
Cuối cùng, hắn đặt vào tay ta một viên đường, rồi lại đặt thêm một chiếc sáo trúc.
"Nếu gặp nguy hiểm, cứ thổi nó, dù là chuyện gì, dù là lúc nào, bản cung cũng sẽ đến." Hắn khẽ nói, ánh mắt thâm trầm như đầm nước.
Ta nắm chặt hai vật kia, trong lòng chua xót.
"Điện hạ nhận ra ta?" Ta gắng gượng cười, nước mắt lại tuôn rơi.
Cả nhà bị diệt, c.h.ế.t rồi còn bị mang tiếng yêu nữ.
Tưởng rằng kiếp này chỉ có thể cô độc mà đi, không ngờ còn có thể gặp lại cố nhân.
Ta khóc thút thít, Tần Nguyên khẽ vỗ vai ta:
"Vũ nhi, đừng sợ. Dù muội có biến thành bộ dạng gì, ta cũng sẽ bảo vệ muội."
Ánh mắt hắn dịu dàng, chân thành tha thiết.
Ta lau nước mắt, nhìn y, kế hoạch cuối cùng trong lòng, cuối cùng cũng có thêm động lực.
Ta muốn lật đổ vị hôn quân vô dụng kia, muốn Thái tử ca ca đăng lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau khi Ngụy Tuần trở về, liền bắt đầu bán hết gia sản, đổi thành tiền bạc, toàn bộ đem đi quyên góp.
Vẫn chưa đủ, gã còn trộm cả đồ của công chúa, dù ả có làm ầm ĩ cũng vô ích.
Mấy ngày sau, ta lại hóa thành lệ quỷ, đêm đêm đi hù dọa gã.
Sáng sớm hôm sau, gã tìm đến ta ở hoa viên, thần sắc tiều tụy.
"Nương nương, vi thần đã làm theo lời người, sao vẫn vô dụng?" Gã khàn giọng.
Ta khẽ vuốt qua trán gã, giả vờ kinh ngạc: "Oán khí lớn đến vậy sao, xem ra ngươi ở chung với công chúa quá lâu, lại còn là phu thê, nên tà ma này xem ngươi là kẻ thù."
Ta gật đầu: "Chỉ còn một cách, ngươi có thể học theo chuyện xưa cắt thịt nuôi chim ưng, nhưng chim ưng này tính tình quá dữ, ngươi e là không tìm được con thích hợp."
Ngụy Tuần không nghi ngờ gì, hỏi: "Vậy ta nên cho thứ gì ăn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi như hạ quyết tâm, gã dập đầu thật mạnh, đứng dậy rời đi.
Đợi gã đi khuất, ta gọi Nhược Liễu đến, hỏi: "Thuốc của công chúa, mỗi ngày đều bỏ chứ?"
"Dạ bẩm nương nương, theo lời người dặn, mỗi ngày đều bỏ vào thức ăn, không dám sơ suất."
Ta hài lòng gật đầu, lấy ra một thỏi vàng, đưa cho ả.
Thứ thuốc này kỳ thực không độc, chỉ là khiến người ta nóng gan, khiến công chúa thêm bực bội mà thôi.
Ta thong thả đi về tẩm cung, nghe cung nữ báo tin.
"Gần đây công chúa bỏ tiền ra tìm mỹ nhân, còn treo thưởng tận Tây Vực."
Cung nữ khẽ nói, vẻ mặt lo lắng.
Ta hiểu rõ, ả muốn tìm người đổi mặt. Chỉ tiếc, gương mặt trên đời này, e là không ai lọt nổi vào mắt ả.
Nghĩ đến đây, ta hỏi: "Bệ hạ hôm nay có đến không?"
Cung nữ cười: "Bệ hạ nhất định sẽ đến, dạo này dù quốc sự bận rộn đến đâu, người vẫn đến tẩm cung của nương nương."
Ta gật đầu, nói: "Ngươi ra ngoài báo, nói hôm nay Bệ hạ không đến, còn nữa, đưa tờ giấy này cho Bệ hạ, nói là món đồ chơi mới ta chuẩn bị cho người, đừng để ai thấy."
Cung nữ vâng lời rồi rời đi, ta nhìn sắc trời dần tối, khẽ thở dài.
Sân khấu, cuối cùng cũng đã dựng xong.
Đến đêm, đèn vừa lên, ngoài cửa đã có tiếng bước chân vội vã.
Ta ngồi trước gương trang điểm, đang tháo trâm cài, thì một giọng nói vang lên:
"Muộn thế này còn chưa ngủ, ngươi đợi ai?"
Công chúa dẫn theo một đội thị vệ, vây kín tẩm điện của ta.
Ả bước đến gần, ngón tay vuốt ve gò má ta, nói: "Nói đi chứ, câm rồi à?"
Ta khẽ cười: "Công chúa muốn gì? Dẫn quân vào cung, người muốn tạo phản sao?"
Chát! Một cái tát giáng xuống mặt ta.
Rồi, lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề vào cằm ta.
"Đúng là rất đẹp, khuôn mặt này đặt trên người ngươi thật đáng tiếc, nhưng không sao, ta ra tay rất nhanh, ngươi nhịn một chút là được."
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ da thịt, ta vờ sợ hãi, nhìn vào trong phòng: