Ta đứng im tại chỗ, nhìn xuống dưới, lũ rắn quấn chặt lấy ả, chỉ còn thấy một bóng đen hình người.
Cứ từ từ mà hưởng thụ đi, vị công chúa cao cao tại thượng của ta.
Khi người ta lôi ả ra khỏi đống rắn, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.
Và khoảnh khắc gương mặt kia lộ ra, tất cả đều kinh hãi thét lên.
Khuôn mặt vốn diễm lệ, giờ đây đã mọc đầy thịt thối rữa, không một chỗ nào còn nguyên vẹn.
"Đây... đây không phải do rắn cắn, mà giống như... giống như người c.h.ế.t đã lâu..."
Một tiểu cung nữ khẽ nói, ánh mắt tránh né.
Ta ghê tởm che mũi, hờ hững: "Đi đi, những gì ngươi thấy, cứ bẩm báo tường tận cho Bệ hạ."
Diện mạo công chúa bị hủy rồi.
Chuyện này lan truyền khắp hậu cung, ta sai Nhược Liễu thân cận đi tìm vài người, kín đáo đưa chút bạc.
Một là để gia tăng sự đáng sợ của thứ tà thuật kia, hai là để lan truyền gương mặt đáng sợ của ả.
Hoàng Thượng hay tin, vội vã đến xem, vừa nhìn đã nôn thốc tháo.
Ta nghe mà bật cười thành tiếng, ghê tởm là phải.
Thứ bột kia là hóa cốt phấn ta đặc biệt mua, chỉ cần dính một chút, thịt tươi sẽ thối rữa, vô phương cứu chữa.
Người có chút lo lắng, trở lại chỗ ta lại hỏi: "Thiều Hoa... có khi nào nguy hiểm đến tính mạng không?"
Ta cúi đầu, giả vờ khó xử.
Hoàng Thượng sốt ruột, ôn tồn: "Ninh Nhi ngoan, cứ nói thật đi, trẫm sẽ không trách tội nàng."
"Bệ hạ, công chúa không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng... thần thiếp lo rằng, nàng tacó dã tâm soán ngôi đoạt vị."
Hoàng Thượng nghe vậy khựng lại, rồi bật cười: "Ái phi yên tâm, Thiều Hoa chỉ là nữ nhi thường tình, thiên hạ này dù thế nào cũng không đến lượt nó làm chủ."
Ta âm thầm thở dài, vị Hoàng Thượng này, thật sự là ngu xuẩn.
Công chúa ngang ngược hống hách bao năm, một là do Hoàng Thượng sủng ái, hai là ả tự cho mình chẳng thua kém gì các hoàng huynh.
Từ khi nhập cung, ta đã âm thầm điều tra, công chúa này không chỉ có dã tâm, còn cấu kết với ngoại thích nhà mẹ đẻ Tiên Hoàng hậu, mục đích là để kiềm chế Hoàng Thượng.
Nếu thật sự buông lỏng, sợ rằng thiên hạ này khó mà biết ai sẽ là người ngồi lên ngai vàng.
Ta nghĩ ngợi một hồi, không tiếp tục ép hỏi, bèn chuyển sang chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau, ta cố ý đứng đợi ở nơi Ngụy Tuần chắc chắn sẽ đi qua, còn diện một bộ xiêm y lụa xanh biếc.
Ngụy Tuần vừa thấy ta, mắt sáng rỡ, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vã hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vi thần bái kiến nương nương."
Ta không đáp, vờ như sợ hãi, đưa mắt nhìn ra phía sau gã.
Ngụy Tuần bị ta nhìn mà bất an, gượng cười: "Nương nương... làm sao vậy?"
Ta đưa tay chỉ: "Ngươi... sao ngươi lại bị tà khí xâm nhập?"
Ngụy Tuần nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Gã liếc ngang liếc dọc, vội vã nói: "Vi thần và công chúa là phu thê, có lẽ vì vậy mà bị lây nhiễm. Xin hỏi nương nương, có biện pháp nào khử tà không?"
Thấy gã mắc câu, ta vẫn không vội vàng, còn thở dài: "Đáng thương thay. Công chúa là dòng dõi hoàng tộc, còn có thể tìm cách trấn áp, ngươi dù là phò mã, xét cho cùng cũng chỉ là người ngoài."
"Vậy... vậy phải làm sao? Nương nương, xin người cứu ta!"
"Cũng không phải là không thể, chỉ là hơi khó." Ta che hờ môi, nhìn gã.
Ngụy Tuần kiên định: "Chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng, dù phải xuống Diêm Vương điện một chuyến, vi thần cũng cam lòng!"
Ta khẽ cười: "Tốt."
"Ngươi phải làm nhiều việc thiện, chấp niệm của tà ma này quá sâu, những cách thông thường e là vô dụng."
Ta ngừng lại một chút, nói tiếp: "Ngươi phải tán gia tài sản, thử xem sao."
Ngụy Tuần không chút do dự, tạ ơn rồi vội vã rời đi.
Đợi gã đi khuất, ta quay người lại, mới phát hiện công chúa đang đứng sau hòn giả sơn.
Ả dùng đấu lạp che kín mặt, tay cũng đeo găng lụa.
"Tiện nhân, ngươi dám tư thông với phò mã?" Ả chậm rãi lên tiếng, cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng môi vẫn run rẩy.
Ta muốn biện giải, chưa kịp mở miệng, mấy tiểu cung nữ đã xông tới vây quanh.
Xem ra là muốn vu oan giá họa cho ta.
Ta cười khẩy một tiếng: "Ta tư thông với phò mã khi nào? Ngươi tận mắt chứng kiến sao?"
"Dù ngươi có cãi đến trời long đất lở, hôm nay cũng đã rơi vào tay ta, có gì thì xuống Diêm Vương mà nói!" Ả the thé quát.
Ngay khi ta sắp bị bắt giữ, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau:
"Dừng tay!"
Ta quay đầu, thì ra là Tần Nguyên.
Thần sắc hắn lạnh băng, bước nhanh tới chắn trước mặt ta, nhìn thẳng công chúa, hỏi: "Tư thông? Vừa rồi bản cung cũng ở đây, chẳng lẽ các ngươi đều mù cả rồi?"