Đêm sắc phong, Công chúa cáo bệnh, xin phép rời đi trước.
Hoàng Thượng ban cho ta một cung điện mới, lộng lẫy xa hoa đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhân lúc ngài không để ý, ta bí mật bỏ một chút bột vào lư hương, rồi nằm xuống giường, ngài liền chìm vào giấc mộng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy ngài đã ngủ say, ta cũng nhắm mắt, xuất khiếu.
Đây là đạo thuật thứ hai mà La Sát ban cho ta, có thể tùy ý xuất hồn, dùng hồn thể đi lại trên thế gian.
Chỉ cần ta muốn, cũng có thể khiến người khác nhìn thấy.
Ta cố ý biến hồn thể trở nên dữ tợn, toàn thân đẫm máu, rồi đến trước điện của Công chúa.
Nàng ta nào có bệnh tật gì, chẳng qua là tức giận mà thôi, giờ đang ở trong điện của mình trút giận lên Ngụy Tuần.
Trên người Ngụy Tuần đã có hàng chục vết roi, nhưng vẫn quỳ rạp trên đất không dám hé răng.
Ta lơ lửng trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy buồn cười.
Y vứt bỏ ta, thậm chí nhẫn tâm lột da mặt ta, vậy mà chỉ để sống một cuộc sống như thế này.
"Ngươi cái thứ tiện nhân kia! Có phải thấy ả ta xinh đẹp nên hồn phách cũng bị câu mất rồi? Đến một câu cũng không nói giúp bản cung!" Công chúa lớn tiếng mắng, lại giáng thêm một bạt tai.
Nửa bên mặt Ngụy Tuần sưng vù, miệng còn phun ra m.á.u tươi.
Bàn tay y đặt trên đầu gối siết chặt, có thể thấy trong lòng y chứa đựng bao nhiêu oán hận.
Ta chán ghét cảnh tượng này, liền sà xuống, mặt đối mặt, hiện thân trước mặt Công chúa.
Công chúa giật mình, sau đó thét lên:
"A...A... Có ma! Có ma!"
Nàng ta vừa kêu vừa lùi lại, vấp phải chân ngã sấp xuống. Ta lại tiến lên, áp sát vào người nàng ta, miệng trào ra chất lỏng màu đen.
Ta khẽ thì thầm: "Trả mặt lại cho ta! Trả mặt lại cho ta!"
"A...A... Cút đi! Cút đi!" Nàng ta như phát điên, bò dậy chạy ra ngoài.
Lần hiện thân này chỉ có nàng ta nhìn thấy, nên trong mắt người khác, hành vi của nàng ta chẳng khác nào kẻ điên.
Chẳng mấy chốc, tin đồn Công chúa phát điên lan truyền khắp cung.
Ta liên tục ba ngày đều đến tìm nàng ta, khiến Công chúa sợ hãi khóc lóc không ngừng.
Chẳng lẽ nàng ta không đến tìm ta sao, nhưng mỗi lần ta đều nhanh hơn nàng ta một bước trở về thân xác, hơn nữa Hoàng Thượng vẫn còn đang ngủ trên giường ta, làm chứng cứ không thể chối cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu Hoàng Thượng còn nhẫn nại dỗ dành, nhưng đến ngày thứ tư, ngài cũng không chịu nổi sự quấy rầy này nữa.
Ngài xoa xoa thái dương, hỏi: "Ái phi, nàng là điềm lành, liệu có cách nào chữa khỏi bệnh điên cho nàng ta không?"
Ta làm bộ do dự, một lúc lâu sau mới hỏi: "Chuyện này... chẳng lẽ Công chúa đã đổi mặt là thật?"
Hoàng Thượng khẽ giật mình, gật đầu.
Ta thở dài, nói: "Thì ra là vậy. Nữ tử bị đổi mặt kia c.h.ế.t quá thảm, oán khí quá nặng, giờ đã hóa thành tà ma nhập vào thân Công chúa. E rằng đến Khâm Thiên Giám cũng khó lòng cứu chữa."
Dù sao cũng là con gái ruột, Hoàng Thượng không thể trơ mắt nhìn nàng ta chết, liền hỏi: "Vậy ái phi có cách nào chữa khỏi không?"
Ta từ tốn nói: "Bóc da, thay da đổi mặt, mới có thể trừ tà."
11
"Cách này, Thiều Hoa e là khó lòng chống đỡ."
Hoàng Thượng vẻ mặt khó xử, ngài ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"
Ta không vội trả lời.
Ta đã sớm đoán được rằng vị Hoàng Thượng này sẽ không nỡ để Công chúa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên đã chuẩn bị sẵn một cách hành hạ khác tốt hơn.
Ta vờ mừng rỡ, nói: "Thiếp thân chợt nhớ ra một cách, tà ma bám vào trong huyết mạch, chỉ cần ném Công chúa vào hang rắn, cho rắn hút bớt m.á.u độc có lẽ sẽ khỏi."
Hoàng Thượng vẫn còn chút do dự, nhưng cách này dù sao cũng an toàn hơn việc lột da, hơn nữa, ta cũng không nói là nhất định phải dùng rắn độc.
Sáng sớm hôm sau, Công chúa đã bị trói áp giải đến.
Nàng ta vẫn không ngừng mắng ta là yêu nữ, nhưng cũng chẳng thể gây ra chút sóng gió nào.
Ta nhìn hàng trăm con rắn đang cuộn mình bên dưới, lạnh lùng nói: "Công chúa, xin hãy nhẫn nại một chút, khi ra khỏi đó sẽ ổn thôi."
Nàng ta lập tức bừng tỉnh, nhận ra rằng mình sắp bị đẩy xuống.
"Ngươi là đồ điên! Đồ tiện nhân! Ngươi dám đối xử với bản cung như vậy? bản cung sẽ sai người đem ngươi ném cho chó ăn ngươi có tin hay không!"
Tin chứ, sao lại không tin.
Ta hờ hững nhìn ả, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia, đầu ngón tay dính một lớp bột phấn mỏng.
Ta ghé sát tai ả, nhẹ giọng: "Công chúa điện hạ, người nên cẩn thận dung nhan, nhỡ bị cắn nát thì biết làm sao?"
Lời vừa dứt, ta khẽ điểm nhẹ, cả thân thể ả bị nhấc bổng lên, tựa như bao tải rách nát bị ném xuống dưới.
Tức thì, tiếng rắn rít cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.