Phùng Bì

Chương 5



Dứt lời, y vội vã rời đi, nhưng lại vô tình để lại một viên kẹo trên bàn.

Đây là loại kẹo ta thích ăn nhất khi còn bé, hương vị ngọt ngào quen thuộc xộc vào mũi, nhưng khi nuốt xuống lại hóa thành vị đắng chát.

Ta siết chặt bàn tay, giấu viên kẹo vào tay áo.

"Đi thôi, nửa tháng nữa sẽ là lễ sắc phong, ta phải chuẩn bị thật tốt mới được."

Ta quay đầu mỉm cười với cung nữ, đè nén nỗi bi thương trong lòng xuống.

8

Nửa tháng sau đó, Hoàng Thượng ngày ngày giá lâm cung ta.

Ta biết rõ sở thích của ngài, nên ngoài nhan sắc ra, những phương diện khác cũng có thể nắm bắt được tâm tư ngài.

Lão nhân gia này bị ta dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, cho phép ta tùy ý ra vào tẩm cung của mình.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bởi vậy, ta thường xuyên gặp Ngụy Tuần, dù chỉ là ánh mắt chạm nhau, cũng khiến y lộ vẻ mừng rỡ.

Nhưng lần này Công chúa lại tỏ ra ngoan ngoãn, không hề gây sự với ta, mà chỉ sai người ngày ngày mang đến những vật phẩm quý giá.

Hoàng Thượng cũng nguôi giận, còn thường xuyên khen nàng ta hiểu chuyện.

Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có điều bất ổn, mà không thể nào tìm ra sơ hở.

Quả nhiên, trong đại lễ sắc phong, nàng ta đã giở trò.

Công chúa vận triều phục, trang điểm lộng lẫy, xứng danh khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn kém ta một bậc.

Ta trang điểm giản dị, dáng đi đoan trang khoan thai bước ra, xung quanh vang lên những tiếng hít hà đầy kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của cả triều đình đều đổ dồn về phía ta.

Sắc mặt Công chúa lập tức trở nên khó coi, nàng ta sải bước về phía thượng vị, rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng.

"Hôm nay ngươi được sắc phong Quý phi, vốn nên hành lễ với Hoàng hậu, nhưng Mẫu hậu của bản cung đã băng hà nhiều năm, ngươi cứ hành lễ với bản cung, xem như bái kiến người vậy."

Nàng ta cao giọng nói, nhìn ta với ánh mắt đầy khinh miệt.

Hành lễ với Hoàng hậu, tất phải quỳ lạy.

Bắt ta hành lễ với kẻ có thù g.i.ế.c cha, quả là nằm mơ!

Ta đè nén cơn giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, nước mắt chực trào ra.

Hoàng Thượng xót xa không nguôi, lại giận Công chúa hồ đồ, liền ném chiếc chén trong tay xuống đất, nói: "Công chúa thật là có hiếu tâm, lẽ nào Hoàng hậu hiện tại đã c.h.ế.t rồi sao?"

Công chúa mím môi, vẫn không chịu nhúc nhích.

Lúc này, Thái tử cũng đứng dậy, nói: "Thiều Hoa, mau xuống đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phụ hoàng, Hoàng huynh, hai người đừng nóng giận, con chỉ đùa chút thôi. Hôm nay con ngồi ở đây, không phải để nàng ta hành đại lễ gì, mà là muốn Phụ hoàng nhìn rõ thiên tượng."

Nàng ta chỉ tay lên bầu trời, tinh tượng trên trời quả thực có một ngôi sao mờ nhạt.

Sau đó, nàng ta lại nói: "Giám chính Khâm Thiên Giám tâu rằng, hiện tượng này là do thân phận của người kề cận Bệ hạ khó bề phân biệt."

Hoàng Thượng sắc mặt trầm xuống, ra hiệu cho nàng ta nói tiếp.

Công chúa chỉnh trang lại y phục, nhìn xuống phía dưới, vị Giám chính kia liền bước nhanh ra.

Y hành lễ, nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, nữ tử này có nốt chu sa hình ngọn lửa giữa trán. Cổ thư có ghi, nữ tử có nốt ruồi này, hoặc là điềm lành, hoặc... là yêu nữ họa quốc ương dân."

Nói xong, vị Giám chính kia dâng lên một quyển sách đã ố vàng.

Hoàng Thượng xem xong, nhìn ta với ánh mắt đầy hoài nghi, lại hỏi: "Vậy phải làm thế nào để phân biệt?"

Công chúa che miệng cười, nói: "Chân trần bước qua biển lửa."

9

Từ cửa cung, đến chính điện, trải đầy than hồng đang rực cháy.

Ta phải đi chân trần qua biển lửa này, nếu không hề bị tổn hại, thì là điềm lành, nếu chết, thì là xử tử yêu nữ.

Nghĩ ra được cách này, quả là quá độc ác.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Công chúa, rồi cũng cười.

Thật thú vị, ta là lệ quỷ, sao có thể bị thương?

Ta hướng Hoàng Thượng hành lễ, từng chữ một nói: "Bệ hạ, thần thiếp nguyện vào biển lửa để tự chứng minh!"

Hoàng Thượng muốn ngăn cản, nhưng bốn chữ "họa quốc ương dân" lại khiến ngài không thể làm ngơ.

Ta xoay người bước về phía cửa cung, cởi bỏ hài lý, đặt chân vào biển lửa.

Tiếng xèo xèo vang lên dưới chân, nhưng ta không hề cảm thấy đau đớn.

Thân thể này, chỉ thay đổi theo ý ta mà thôi.

Ta từng bước tiến lên, đến bước cuối cùng, xung quanh vang lên những tiếng kinh ngạc.

Công chúa ngã khuỵu xuống ghế, nhìn ta với ánh mắt đầy sợ hãi và khó hiểu.

Ta quay người hướng Hoàng Thượng hành lễ, nói: "Bệ hạ, thần thiếp đã rửa sạch được nỗi oan yêu nữ này chưa?"

Hoàng Thượng mừng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không ngừng gọi ta là điềm lành.

Ta tựa đầu vào vai ngài, nhìn về phía Công chúa đang ngồi trên cao, ý cười dâng lên trong đáy mắt.

Giờ thì nàng ta đã dốc hết quân bài rồi, tiếp theo sẽ đến lượt ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com