Phùng Bì

Chương 2



Hôm nay là ngày Hoàng Thượng xuất kinh đi săn.

Ta mua chuộc thị vệ, lẻn vào khu rừng cấm.

“Phụ hoàng, con muốn một con thỏ, người săn cho con, có được không?”

Từ đằng xa, ta đã nghe thấy giọng nũng nịu của Công chúa.

“Ha ha, con muốn gì, đương nhiên phải để Phò mã săn cho con rồi!”

Tiếp đó là giọng Ngụy Tuần.

“Bệ hạ cứ yên tâm, dù Công chúa muốn gì, cho dù là vầng trăng trên trời, thần cũng sẽ tìm cách hái xuống cho người!”

Ta khẽ cười lạnh.

Thanh mai trúc mã mười mấy năm, ta không ngờ Ngụy Tuần lại là một con ch.ó ngoan ngoãn đến vậy.

Khi chúng đang trò chuyện, một con hươu sao vụt qua trước mắt ta.

“Hoàng Thượng, người mau nhìn!”

Ngay lập tức, từ sâu trong rừng cây vang lên một tiếng thét kinh hãi.

*

Tiểu thái giám vội vã chạy đến bên cạnh ta. Ta giả vờ sắc mặt tái nhợt, ngã gục xuống đất, m.á.u trên người đã nhuộm đỏ nửa vạt áo.

“Hoàng Thượng, có người, có người!”

Người đầu tiên chạy đến là Ngụy Tuần.

“Kẻ nào to gan, dám xông vào khu săn b.ắ.n của…”

Như ta dự liệu, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ta, y bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.

Ngay sau đó, một đoàn người ồn ào kéo đến. Hoàng Thượng sải bước tiến lên, ôm ta vào lòng.

Người nhíu chặt mày, ánh mắt tràn đầy vẻ xót xa.

“Đau lắm sao?”

Ta cắn chặt răng, khẽ gật đầu.

Kỳ thực ta chẳng cảm thấy đau đớn gì. Người chết, làm sao còn cảm nhận được nỗi đau?

Ngày ấy, ta đã giao ước với La Sát, nàng cho ta mượn dung mạo để trở về nhân gian báo thù.

Để đáp lại, ta phải giúp nàng thu thập chín linh hồn.

Đương nhiên, trong thời gian này, La Sát sẽ không ra tay giúp ta. Dẫu sao, can thiệp vào chuyện nhân gian là việc trái với luân thường, phải trả một cái giá rất đắt.

Thời gian của ta không còn nhiều, La Sát chỉ có thể cho ta ba tháng.

Ba tháng sau, ta phải chuyển kiếp đầu thai.

Hoàng Thượng ôm ta bước đi, hành động này khiến Công chúa tức giận.

Ả chặn đường, ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm ta.

Ta bỗng cảm thấy sững sờ.

Thì ra, nhìn thấy khuôn mặt của mình trên người kẻ khác lại có cảm giác như thế này.

Chỉ tiếc, đường nét khuôn mặt của Công chúa không đẹp. Dù có được da mặt của ta, nhan sắc cũng chỉ bằng một phần mười trước kia mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phụ hoàng, đây là khu săn b.ắ.n của hoàng gia, sao thứ dân lại có thể tùy tiện ra vào? Người cẩn thận, ả là yêu nữ!”

Yêu nữ, lại là yêu nữ.

Ta thật muốn hỏi ả, chẳng lẽ những ai xinh đẹp hơn ả đều là yêu nữ sao?

Trong ánh mắt tham lam của ả, ta nhìn thấy dục vọng muốn chiếm đoạt.

“Hoàng Thượng, người hãy đặt ta xuống đi. Vì vị quý nhân kia không vui, vậy ta…”

Ta nhỏ nhẹ thều thào, giả vờ sợ hãi, rụt sâu hơn vào lòng Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng lạnh lùng đánh giá Công chúa từ trên xuống dưới.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Thiều Hoa, sao con lại trở nên vô lý như vậy? Chẳng lẽ Trẫm lại trơ mắt nhìn một sinh mệnh c.h.ế.t đi hay sao?”

Nói rồi, người ôm ta, sải bước rời đi.

Qua khe hở, ta nhìn thấy Công chúa giậm chân tại chỗ, trong lòng không khỏi đắc ý.

Trò này, ả hẳn là đã quá quen thuộc.

Ngày sinh thần ta, phụ thân làm cho ta một chiếc xích đu. Ả nũng nịu đòi thích, sai Ngụy Tuần mang đi cho ả.

Ta không vui, Ngụy Tuần đã giáo huấn ta như vậy.

“Vũ Nhi, sao nàng lại ích kỷ đến vậy?”

Ta không chỉ muốn đoạt lại những gì ả đã cướp đi, mà cả những thứ vốn dĩ thuộc về ả, ta cũng muốn đoạt lấy.

*

Tin ta được đưa vào cung, gây ra một trận náo động.

Lão già đã ngoài năm mươi lại ngang nhiên ôm ta vào tẩm cung.

Vinh sủng bậc này, các phi tần khác chưa từng được hưởng.

Đám thái y đã sớm xếp hàng chờ đợi bên ngoài.

Ta vừa được đặt lên giường, bọn họ đã vội vã tiến vào chẩn bệnh.

Ta dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay áo Hoàng Thượng.

“Người đừng mà… Bọn họ có mùi thuốc khó chịu quá. Bệ hạ, Ninh Nhi sợ lắm…”

Ta sướt mướt nhìn người, lại nói: “Ninh Nhi sợ… Bệ hạ đừng đi, có được không?”

Trong mắt người thoáng hiện vẻ vui mừng: “Trẫm không đi, Trẫm không đi!”

Ta dựa vào lòng người, khóe môi cong lên một nụ cười khuất sau vạt áo.

Trong số các thái y đứng chật cả sân kia, có một người là chuyên khám bệnh cho Công chúa.

Ta nhớ, khi còn bé, ta chơi đùa trong cung, không may mắc bệnh ho. Phụ thân tìm thái y đến, nhưng ta lại bị trách phạt.

Chỉ vì vị thái y kia là người Công chúa coi trọng nhất, người khác không được phép dùng.

Nhưng ta lại nhất quyết muốn.

Ta khẽ lay tay áo Hoàng Thượng, nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, để y khám đi… Mùi thuốc trên người y không khó chịu.”

Thấy ta cuối cùng cũng chịu mở lời, Hoàng Thượng mừng rỡ, vội vàng cho gọi vị thái y kia, còn dặn dò y phải chăm sóc ta thật chu đáo.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com