Công chúa vốn là đệ nhất xú nữ ( người xấu nhất), lại đem lòng ái mộ dung nhan của ta.
Ngụy Tuần, vị hôn phu của ta, vì muốn lấy lòng ả, nhẫn tâm lột da mặt ta, dùng tà thuật khâu lên đầu ả.
Ngày đại hôn của chúng, hắn tàn s//át hơn trăm nhân mạng trong gia tộc ta để tế hỉ.
M//áu tươi nhuộm đỏ cả Trường An.
Ta bị vứt bỏ nơi Loạn Táng Cương ( mộ tập thể) , oán niệm ngút trời, triệu hồi La S//át.
Mấy ngày sau, Thiên Tử xuất kinh tuần thú, lại mang về một mỹ nhân, sủng ái đến mức chưa kịp thị tẩm đã vội phong Quý phi.
*
Hôm ấy, Ngụy Tuần dỗ ta đến ngôi miếu hoang ngoài thành, ta còn cẩn thận khoác lên mình chiếc váy lụa xanh lục y yêu thích nhất.
Vừa đặt chân vào, lưng ta liền truyền đến một trận đau nhức.
Tỉnh lại, ta đã bị trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung.
Ngụy Tuần, vị hôn phu bội bạc của ta, đang thân mật kề cận bên Công chúa.
“Vũ Nhi, ta biết nàng yêu ta nhất. Con đường công danh của ta chỉ còn thiếu một bước, chỉ cần có được da mặt của nàng khâu lên đầu Công chúa, ta ắt bình bộ thanh vân. Nàng sẽ không từ chối ta, phải không?”
Ta trừng mắt, kinh hãi nhìn gã nam nhân cầm d///ao tiến lại gần.
Miệng bị dải lụa bịt kín, ta chỉ có thể phát ra những tiếng “a a” nghẹn ngào.
Công chúa và Ngụy Tuần, hai kẻ điên này!
Tà thuật phùng bì, xưa nay ta chỉ nghe trong thoại bản, sao có thể là sự thật?
Có lẽ Ngụy Tuần đã nhận ra sự hoài nghi trong ánh mắt ta.
Y liền giải thích: “Phùng bì thuật này có nguồn gốc từ Miêu tộc Quảng Tây, là một loại bí thuật cực kỳ khó học. Kẻ bị đổi da và người được đổi da, mỗi người uống một loại cổ trùng, lại thêm thứ thuốc tê đặc chế của Miêu tộc, liền có thể đổi da mà không hề đau đớn.”
Con d.a.o nhọn trong tay y khẽ lay động, ánh sáng lạnh lẽo rọi thẳng vào mặt ta.
Ta kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
“Vũ Nhi, nàng đừng sợ. A ma này tay nghề siêu quần, nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy chút đau đớn nào.”
Nói rồi, y toan cưỡng ép đổ thuốc vào miệng ta.
“Khoan đã!”
Công chúa che mũi, bước lên phía trước.
“Thứ tiện nhân như ả cũng xứng dùng thuốc tê sao?”
“Nhưng nỗi đau lột da....
Công chúa bất mãn liếc nhìn Ngụy Tuần: “Ngươi còn muốn ta nói giúp ngươi trước mặt Phụ hoàng nữa không?”
Cuối cùng, Ngụy Tuần nhẫn tâm ném lọ thuốc tê xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A ma tiến lên, mũi d.a.o sắc bén đ.â.m sâu vào da thịt ta, cơn đau đớn thấu xương ập đến.
Lần nữa tỉnh lại, ta đã lơ lửng giữa không trung.
Xác thân ta cô độc nằm giữa Loạn Táng Cương, y phục xốc xếch tả tơi.
Sau khi đổi da, Công chúa vứt ta nửa sống nửa c.h.ế.t cho đám thị vệ. Bọn chúng dùng vải che đi khuôn mặt đã mất, thay nhau làm nh///ục thân thể ta.
Cho đến khi ta trở thành một cái xác không hồn.
“Muốn báo thù không?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta quay đầu nhìn lại, một nữ nhân vận bộ la y đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt.
Nàng môi đỏ răng trắng, mỹ lệ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Ta là La Sát.” Nàng khẽ cười.
“Ta là con qu///ỷ xinh đẹp nhất thế gian này, chúng ta làm một giao dịch đi.”
*
Năm ngày sau, ta trở lại Trường An.
Vội vã trở về phủ đệ, trước mắt ta chỉ còn lại những dải phong niêm trắng toát.
Qua lời người qua đường, ta biết được, ngày ta bị ném đến Loạn Táng Cương, Hoàng Thượng liền hạ lệnh tịch thu toàn bộ gia sản, giam cầm người nhà ta.
Lý do là “Gia có yêu nữ, họa quốc ương dân”.
Phụ thân ta, mẫu thân ta, ngay cả đứa em gái còn đỏ hỏn trong tã lót, cùng hơn trăm người thân thích, đều bị tống vào Thiên Lao.
Một tiểu thương bán rau thở dài:
“Hôm qua, Công chúa và Ngụy tướng quân cử hành đại hôn, không ngờ lại tàn sát cả nhà bọn họ. M//áu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả Trường An. Nghe nói, chỉ có như vậy mới có thể diệt trừ tận gốc mầm họa yêu nữ.
Ta lảo đảo chạy ra khỏi thành, hướng về phía Loạn Táng Cương. Người tiểu thương kia nói, t.h.i t.h.ể người nhà ta đều bị vứt ở đó.
Mấy chục cỗ xe, nối đuôi nhau chở đến.
X//ác người tran truong , chồng chất như núi, bị vứt bỏ nơi đồng hoang, xung quanh là đàn chó hoang gặm nhấm.
Trong cơn mê loạn, ta dường như thấy được phụ thân, mặt đầy m.á.u tươi, cố sức vẫy tay về phía ta.
“Mau đi đi con…”
Bên cạnh, mẫu thân ôm chặt muội muội, con bé khóc ngằn ngặt trong lòng người.
Ta không dám làm gì cả, bởi ta biết, nơi đây chắc chắn có tai mắt của Hoàng Thượng và Công chúa.
Chạy thật xa, ta quỳ xuống, dập đầu lia lịa.
“Phụ thân, mẫu thân, muội muội… Người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến chúng trả giá gấp trăm ngàn lần!”
Đứng dậy, ta giật mạnh chiếc khăn che mặt.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra dưới ánh mặt trời.