Ta mím môi lắc đầu, chân thành nói: “Bệ hạ, sức khỏe của Công chúa quan trọng hơn. Người hãy để Vương thái y đến xem trước đi ạ.”
Hoàng Thượng cau mày, giận dữ nói: “Nhiều thái y như vậy, nàng ta lại chỉ có thể để Vương thái y khám? Trẫm thấy nàng ta chỉ là đang làm loạn!”
Tiểu thái giám kia run rẩy, sợ đến mức giọng nói cũng lạc đi: “Hoàng Thượng, Công chúa nói, từ nhỏ mỗi khi có chút đau đầu nhức óc, đều do Vương thái y khám cho…
Việc đột nhiên đổi người…” Tiểu thái giám ngập ngừng, rồi đột nhiên hạ giọng: “Chỉ e sẽ khám ra điều bất trắc…”
Keng!
Chiếc chén ngọc trên đầu giường bị đập vỡ tan tành.
Hoàng Thượng giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên. Lời nói này rõ ràng là đang ám chỉ người.
Ta lặng lẽ quan sát, phát hiện Công chúa này còn thủ đoạn hơn ta tưởng. Không ngờ ả lại có thể kiềm chế được cả Hoàng Thượng.
Nếu đã như vậy, ta không thể ép ả quá gấp.
Ta nắm lấy tay Hoàng Thượng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ đừng nóng giận. Ninh Nhi đã đỡ hơn nhiều rồi. Vương thái y vừa rồi đã kê đơn thuốc. Giờ y ở lại đây cũng vô dụng, chi bằng cứ tạm thời để y đến chỗ Công chúa xem sao.”
Lời nói của ta rất mực trọn vẹn, nhưng ai có tâm đều hiểu rõ.
Vương thái y này, là thứ ta không cần nữa mới ban cho ả.
Tiểu thái giám đang quỳ trên đất kia, khi đứng dậy, giả vờ vô tình liếc nhìn ta, trên mặt lộ ra vẻ hiểm độc.
Ta không nhịn được mà bật cười. Quả nhiên, chủ nào tớ nấy.
Nhưng đáng tiếc, ta không có hứng thú với súc sinh.
Muốn hành hạ, thì phải hành hạ chủ nhân của chúng.
*
Hoàng Thượng canh giữ bên giường ta mấy đêm liền, ngay cả việc bón thuốc cũng không cho ai làm thay.
Sự sủng ái này, xem ra cũng xứng đáng với cái danh “yêu nữ” mà Công chúa đã gán cho ta đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương thái y đi một lần rồi không thấy quay lại. Ta nằm dưỡng bệnh ba ngày, người đến đều là thái y khác.
“Vương thái y đâu rồi?” Ta khẽ hỏi cung nữ.
Cung nữ lộ vẻ khó xử, hồi lâu sau mới đáp: “Hai ngày trước, trên đường về phủ, Vương thái y không cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ… đã mất.”
Ta “ồ” một tiếng, trong lòng chẳng hề gợn sóng.
Chắc chắn là Công chúa đã ra tay. Hễ thứ gì ả đã dùng, kẻ khác không được phép đụng vào.
Huống hồ, Vương thái y kia vốn là kẻ suốt ngày đắm mình trong tửu sắc, cũng chẳng tốt đẹp gì. Y c.h.ế.t đi, xem như là trừ hại cho dân.
Ta khẽ phẩy tay: “Hôm nay trời đẹp, ngươi dìu ta ra hoa viên dạo chơi.”
Cung nữ khẽ khom người, dìu ta ra ngoài.
Đi được vài bước, ta chạm mặt Công chúa đang thưởng hoa.
Ả mặc bộ Thục cẩm màu vàng nhạt, trên búi tóc cài trâm vàng rung rinh, bên cạnh là một nam nhân.
Không ai khác chính là Ngụy Tuần, kẻ đã nhẫn tâm lột da ta, nay đã là Phò mã gia.
Hai người đang quấn quýt ân ái, trong tay còn ôm một con mèo con.
Cung nữ khẽ kéo tay áo ta, ý bảo ta nên tránh mặt Công chúa, kẻo rước họa vào thân.
Nhưng sao ta có thể bỏ qua cơ hội này? Mục đích của ta hôm nay, chính là chạm mặt ả.
Ta cố ý bước lên phía trước, khẽ cúi đầu: “Công chúa vạn phúc.”
Nụ cười trên mặt Công chúa tắt ngấm, sắc mặt trở nên u ám. Ả liếc nhìn ta, khinh khỉnh nói: “Thấy Bản cung mà không quỳ, ngươi thật to gan!”
Ta che miệng cười khẽ, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm, đảo mắt nhìn Ngụy Tuần.
Ánh mắt Ngụy Tuần mơ màng, nhìn ta đến ngẩn người. Thấy vậy, sắc mặt Công chúa càng trở nên băng giá.
“Thân thể ta không được khỏe, Bệ hạ đặc biệt ân chuẩn, miễn cho ta hành lễ.” Ta chậm rãi đáp lời.
“Chát!”
Một tiếng vang giòn tan, bạt tai giáng thẳng xuống má ta.
Công chúa vẫn thấy chưa đủ, lại định giáng thêm một bạt tai, nhưng ta chợt thấy bóng dáng minh hoàng ở đằng xa, liền vội vã quỳ xuống.
"Đều là do thiếp thân không tốt, xin Công chúa bớt giận!"
Ta khóc lóc van xin, chỉ thấy bóng người kia vội vã tiến lại.
Công chúa cười khẩy một tiếng, nói: "Bớt giận? Được thôi, ngươi c.h.ế.t đi bản cung mới hả dạ!"
Dứt lời, đám cung nữ bên cạnh nàng ta liền định xông lên đè ta xuống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Còn chưa kịp động thủ, một tiếng quát giận dữ vang lên: