Lão thái thái thở dài: “Những người này thật sự là đủ xấu, cũng sắp đến Tết rồi, còn gây ra loại chuyện này. Nếu không có người phòng bị trước, trong huyện liền hỏng bét.”
“Lão thái thái nói đúng, nhưng mọi việc luôn có hai mặt có lợi và hại, Tống bá phụ đêm qua lập công lớn, có lẽ là muốn tấn chức.” Phong Hằng cười nói.
Thật ra nói là tấn chức cũng không chính xác, Trương tri huyện bị bắt vào tù, người trong huyện luôn có người thay mặt quản lý, chuyện cấp bách tòng quyền, châu phủ bên kia có lẽ sẽ phát công văn, để Tống Văn Thắng trước tạm thay tri huyện một chức, hơn nữa lần này Tống Văn Thắng có công bắt giặc, thời gian tạm thời này, ở trước khi tri huyện tiếp theo đến làm, có lẽ sẽ rất lâu rất lâu.
Tống Sư Trúc nghe xong chuyện Phong Hằng giảng giải, cho ra một kết luận, trong triều có người thân làm việc luôn hiệu quả.
Với chức quan của phụ thân nàng, nếu Ngụy biểu ca của Phong Hằng không có quan hệ với trú binh biên phòng ở trong huyện, Trương tri huyện tuyệt đối không bị bắt nhanh như vậy.
Sai dịch nha môn cũng chỉ có thể có chút tác dụng đối với dân chúng bình thường. Đối mặt với thổ phỉ ngày ngày lưỡi đao l.i.ế.m mệnh, quả thực là tiết tấu đi đưa đồ ăn vào miệng cọp.
Lão thái thái cũng nghe ra, đêm qua chuyện trong huyện may mắn có ngoại lực trợ giúp, nghe Phong Hằng nói biểu ca của hắn bị người ta c.h.é.m một đao, còn quan tâm nói: “Ngụy đại nhân hiện tại thân thể thế nào?”
Phong Hằng: “Đại phu đã xem cho Biểu ca, còn nói may có Tống bá phụ nhắc nhở, hắn mới có thể tránh được một kiếp.”
Nhớ tới biểu ca buổi sáng phiền muộn, Phong Hằng liền cảm thấy buồn cười. Ngụy Sâm nói với hắn, Tống Văn Thắng lúc trước đã nhắc nhở hắn có người sẽ động thủ với hắn, chỉ là hắn ỷ vào thân thủ không để ở trong lòng, đợi đến ban đêm ra cửa đột nhiên bị người mai phục trùm bao bố, hắn mới cảnh giác lên.
Nhưng mà loại chân tướng này cũng không cần nhắc tới với lão thái thái. Nói đến đây, Phong Hằng hơi nghiêm túc nhìn Tống Sư Trúc ngồi ở một bên, luôn cảm thấy nhạc phụ không có liệu việc như thần vậy, đây nhất định lại là dự cảm cổ quái của vị hôn thê kia.
Tống Sư Trúc lại không chú ý tới ánh mắt của Phong Hằng, nàng vừa nghe tổ mẫu và Phong Hằng nói tới Ngụy Sâm, liền không nói nữa.
Nàng còn nhớ rõ trong mộng Ngụy Sâm là bị người ta trói gô đập cho choáng váng ném vào trong biển lửa như thế nào, rõ ràng đã nhắc nhở còn có thể trúng chiêu, Tống Sư Trúc cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Lão thái thái là người địa phương, rất có cảm tình với huyện Phong Hoa, nghĩ đến Ngụy Sâm đã dẹp yên một trận huyết chiến trong huyện, nàng rất hào phóng phân phó Kim ma ma thu thập một bao lớn thuốc trị thương trong kho của mình đưa cho Ngụy Sâm.
Phong Hằng cũng không từ chối, giúp biểu ca nói lời cảm tạ.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, trên mặt lão thái thái cũng có chút mệt mỏi, nhưng Phong Hằng vẫn không muốn rời đi. Hắn nhìn Tống Sư Trúc vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện, linh cơ khẽ động, ôn hòa nói: “Ta cùng với Tống nhị ca lúc trước vừa gặp đã thân, không biết nhị ca bây giờ có ở trong phủ hay không, ta có chút vấn đề về bài tập muốn thỉnh giáo hắn.”
Mấy trưởng bối trong phòng đều là người từng trải. Phong Hằng mới sáng sớm đã chạy tới báo tin là vì cái gì, người có kinh nghiệm đều có thể nhìn rõ ràng. Ngay cả Phùng thị xưa nay là người không thích nói chuyện ở Thiên Hi đường, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười: “Hôm nay không khéo, Nhị lang không ở nhà.”
Không chỉ Tống Nhị Lang không có ở đây, mà cả nam chủ tử trong nhà cũng không có ở đây. Huynh đệ Tống Văn Thắng thì không nói, bây giờ còn đang ở huyện nha. Tống Đại Lang, Tống Tam Lang phát hiện sáng sớm Tống Nhị Lang đã ra cửa, rảnh rỗi không có việc gì cũng đi theo.
Mấy trưởng bối Tống gia đều có ấn tượng rất tốt với Phong Hằng, lúc này dưới ánh mắt hiểu rõ trong lòng, Phùng thị hắng giọng một cái, cũng có chút không được tự nhiên.
Thiên Hi đường hôm nay mới sáng sớm đã có người đến thỉnh an, cuối cùng kết thúc trong một mảnh ám muội ngầm hiểu lẫn nhau.
Tống Sư Trúc nhớ tới Phong Hằng cuối cùng chống vành tai đỏ hồng vẫn còn ra vẻ trấn định, kiên trì tỏ vẻ ngày mai còn sẽ tới cửa thỉnh an, trên mặt liền một mảnh tươi cười.
Có lẽ là chuyện đêm qua bình ổn quá nhanh, dân chúng trong huyện đều không có cảm giác gì, chỉ biết là sáng sớm, trước nha môn đột nhiên đóng một đội quân xa lạ, nhưng giờ Mão nha môn liền dán thông cáo, nói là Trương tri huyện cấu kết thổ phỉ muốn cướp sạch huyện thành, hiện đã vào đại lao chờ đợi xử trí, mọi việc trong huyện do Tống huyện thừa tạm thay.
Người sáng suốt từ trong vài ba câu nói này, đã có thể ngửi được tình thế nghiêm trọng, Tống Nhị Lang cũng không ngoại lệ.
Ba huynh đệ ngồi trong Nhất Phẩm Hiên, nghe mọi người nghị luận Trương gia ức h.i.ế.p lương dân như thế nào, h.i.ế.p đáp bách tính, không chuyện ác nào không làm. Những người thân thích đi theo Trương tri huyện nhậm chức đến huyện một năm đã khiến huyện Phong Hoa chướng khí mù mịt, dân chúng đều giận mà không dám nói gì. Bây giờ Trương tri huyện rốt cuộc cũng bị bắt, tất cả mọi người vừa nhắc tới Trương gia đều phải mắng vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Tam Lang nghe xong trong chốc lát, lắc đầu nói: “Ta thấy Trương gia sẽ không có người tốt. Nhị ca, huynh không thể mềm lòng, huynh nghĩ xem, cho dù đêm qua cô nương kia tới báo tin, nguyên nhân không phải cũng là phụ thân của nàng nổi lên lòng xấu làm việc ác sao.”
DTV
Tống Tam Lang mấy ngày nay đều bị đại ca bắt ở trong thư phòng đọc sách, biết rất ít về chuyện của nhị ca, hôm nay mới biết Tống Nhị Lang thế mà cứ bị một cô nương dây dưa, mắt lập tức liền sáng lên.
Sau khi biết tiền căn hậu quả, hắn là cảm thấy, cây hoa đào này của nhị ca hắn, thật đúng là một gốc cây xiêu vẹo.
Bị đệ đệ biết những thứ này, Tống Nhị Lang vẫn có vài phần xấu hổ, hắn ho một cái, nói: “Ngươi học thuộc xong sách chưa?”
Tống Tam Lang dương dương đắc ý nói: “Ngươi hỏi đại ca, nếu đêm nay phụ thân khảo ta, ta khẳng định toàn bộ đều có thể học quá ải.” Tống Tam Lang ở trên phương diện học hành không chăm chỉ bằng hai ca ca, đến nay còn chưa thi đậu tú tài, ngày thường phụ huynh trong nhà đều hết sức thúc giục hắn, Tống Tam Lang đã rất quen với việc tùy thời tùy chỗ bị người hỏi tiến trình đọc sách.
Tống đại lang xưa nay không nói dối, sau khi hắn gật đầu làm chứng cho đệ đệ, lại nói: “Chúng ta nghe xong những lời này cũng đủ rồi, hai nhà Tống Trương nghe cũng không phải là người cùng một đường.”
Không nói cái khác, Trương tri huyện ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền, loại tiểu nhân mắt toàn là tiền này, trong tộc quy Tống thị sớm có quy định, xuất hiện một cái liền đuổi một cái, tuyệt đối không cho phép loại người này ở lại trong tộc làm bại hoại thanh danh Tống thị. Quan niệm của hai nhà thật sự cách biệt quá xa, Tống Đại Lang cũng không muốn đệ đệ vì loại cô nương trong gia đình này mà thương tâm.
Tống Nhị Lang xem xong ca ca lại xem đệ đệ, đột nhiên bật cười: “Các ngươi không cần lo lắng cho ta.” Đêm qua lúc vừa nghe được Trương Tú Kiều vì hắn mà phản bội phụ thân mạo hiểm truyền lời, hắn quả thật có chút cảm thụ không giống, bất quá hiện tại sau khi bình ổn lại, cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Đó chỉ là cảm xúc nhất thời phát tác, hắn cũng không phải người ý chí sắt đá gì, cô nương kia đối với hắn một mảnh chân tình, lại vì hắn phản bội trong nhà, cõi đời này thật lòng thành ý luôn dễ dàng đả động người nhất. Nhưng... cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Trong thư phòng, Tống Sư Trúc đang vùi đầu xử lý sổ sách, trên bàn đột nhiên bị người dùng ngón tay gõ hai cái.
Nàng ngẩng đầu lên đụng phải khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Tống Nhị lang, cũng không tự chủ được cười cười theo. Hôm nay sau khi nha môn thông cáo ra, trong huyện, người cùng Tống gia có lui tới giống như ngửi được mùi thơm, người gác cổng nhận lễ vật đều tăng gấp đôi so với mấy ngày trước đây, Tống Sư Trúc một buổi chiều đều sai người ghi chép danh sách, bận tối mày tối mặt.
Không ngờ Tống Nhị Lang đã tự nghĩ thông suốt.
Thật sự là quá tốt rồi.
Nàng không hề nghĩ Tống Nhị Lang sẽ ghi nhớ những hành động của Trương Tú Kiều. Điều này đối với nhị đường tẩu tương lai quá không công bằng.
Tống Nhị Lang thấy bộ dáng biểu muội thở phào nhẹ nhõm, trêu ghẹo: “Trúc muội muội đúng là khắp nơi đều quản.” Ngay cả nương hắn cũng không quan tâm hắn như vậy, cũng chỉ có vị biểu muội cách phòng này, lo lắng hắn nghĩ quẩn, còn gọi đại ca cùng tam đệ tới bồi hắn.
Vừa rồi Tam Lang nói đến chuyện này, đều hết sức ghen ghét. Nghĩ đến vẻ mặt đệ đệ vừa rồi, ánh mắt Tống Nhị Lang nhìn về phía biểu muội mang theo từng tia ấm áp.
Tống Sư Trúc nháy mắt mấy cái: “Lời này của Nhị ca ca cũng không mới mẻ, thật nhiều người đều nói qua!”
Tống Nhị Lang trợn trắng mắt, lại từ trong lòng lấy ra một cái hộp, nói: “Tặng cho ngươi.”
Tống Sư Trúc cầm cái hộp trên tay quan sát tỉ mỉ, đoán ra bên trong là một món trang sức. Trên hộp có tiêu ký của tiệm vàng trong huyện, sau khi mở ra, quả nhiên là một cây kim bộ diêu, kim quang lóng lánh, phân lượng mười phần, chính là... Kiểu dáng là thẩm mỹ trực nam mười phần.
Nhưng mà nàng cũng không chê, đây là lần đầu tiên nàng nhận được lễ vật của ca ca.
Tống Sư Trúc cầm trong tay, lật qua lật lại nhìn.
Thật là khiến người ta vừa mừng rỡ, vừa bất ngờ.
Tống Nhị Lang thấy nàng thích, cũng nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi đi qua cửa hàng trang sức, nghĩ còn chưa có tặng quà gặp mặt cho biểu muội, liền đi vào mua một kiện.” Biểu muội từ khi hắn bị Trương gia cô nương quấn lấy, vẫn vì hắn đưa ra chủ ý, đêm qua lúc Trương cô nương tới, sợ hắn tiếp tục bị dây dưa, thậm chí còn bảo hắn trốn ở phòng riêng tạm thời không cần ra mặt.