Lấy cớ cũng rất dễ nói, cuối năm đã tới, để đề phòng kẻ xấu gây rối, tất cả mọi người đều phải tỉnh táo lại. Đề phòng có người trực đúng giờ ngủ gà ngủ gật, các quản sự không chỉ cách mỗi nửa canh giờ phải kiểm tra một lần, nhìn thấy có người thật sự sai phạm, còn phải hủy bỏ phụ cấp trực đêm trước tết, kéo qua đánh gậy.
Trong lúc nhất thời những người thích chạy lung tung trong phủ đều biến mất không thấy.
Tống Sư Trúc nhìn trong phủ được nàng an bài gọn gàng ngăn nắp, cảm thấy một cỗ cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra. Tuy rằng nàng vẫn luôn cảm thấy hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy có kẻ trộm vào phủ, nhưng mà hết thảy lo trước khỏi hoạ, có thể làm nhiều một chút, để người nhà an tâm cũng tốt a.
Có lẽ là cây thương lâm trận mới mài này của nàng, Lý thị coi như hài lòng, từ đầu tới cuối nương nàng vẫn nhìn nàng nhiệt tình làm việc, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Đến đêm mấu chốt, Lý thị vẫn luôn ở trong Bách Thụy Hiên, không có một chút ý tứ muốn tìm cảm giác an toàn với nhi nữ.
Tống Sư Trúc không phải là con búp bê của nương, nàng tự cảm thấy bây giờ gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia đình, cũng không ở trong viện của mình, đêm đó liền đi Thiên Hi đường bồi lão thái thái.
Lão thái thái bối phận cao, tuổi lớn, lại có tâm sự nghẹn trong người, nếu ban đêm bị chuyện gì quấy nhiễu, vậy phụ thân nàng tính toán nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Cái gì mới là mấu chốt cùng trọng điểm, Tống Sư Trúc tự đến bắt rất chuẩn.
Tuy lão thái thái không biết bọn tiểu bối trong hồ lô bán thuốc gì, cũng cực kỳ phối hợp hành động của tôn nữ, nên uống thuốc thì uống thuốc, dùng bữa thì dùng bữa, thấy Tống Sư Trúc sai người mang theo chăn gối đến phòng mình, chuẩn bị gác đêm, còn cười nói: “Nương con còn không có đãi ngộ bực này, tổ mẫu ngược lại phải hưởng thụ trước một phen.”
Từ sau khi Nghiễn nhi xuất phủ, lão thái thái tựa như hoàn thành một chuyện lớn nhiều năm, vẫn luôn vô cùng thả lỏng. Tống Sư Trúc cũng thích tổ mẫu như vậy, nàng cong mắt nói: “Tổ mẫu đương nhiên là rất quan trọng.”
Lão thái thái cười ôm nàng vào trong ngực, Tống Sư Trúc dùng đầu cọ cọ bả vai nàng, hai tôn tử thân mật một phen, khuôn mặt lão thái thái phủ kín nếp nhăn một mảnh ý cười ấm áp.
Ngay khi hai người đang nói cười không ngừng, hạ nhân đột nhiên tới báo có một người gác cổng mang theo màn che muốn gặp đại tiểu thư, nói là không gặp được nàng thì muốn gặp đường nhị thiếu gia. Người gác cổng thấy hỏi không ra chuyện, chỉ có thể báo lên.
Tống Sư Trúc vừa nghe được người tới chỉ mặt gọi tên nói ra nàng và Tống Nhị Lang, trong lòng lập tức đoán ra một người.
Nàng dừng một chút, cảm thấy Trương Tú Kiều sẽ không phải là người hùng như vậy chứ?!
Tống Sư Trúc khẽ động, lão thái thái cũng cảm giác được, nàng buông Tống Sư Trúc ra nói: “Xem ra là người Trúc nhi quen biết.”
Tối nay nhìn có vẻ không yên ổn, lão thái thái không yên tâm tôn nữ muộn như vậy đi gặp khách, nàng nghĩ nghĩ: “Ta đoán chừng trong phủ như vậy, ba đường huynh đệ ngươi đều không ngủ được, nếu người tới có gì trở ngại, để bọn họ đi cùng ngươi.”
Bây giờ đã qua giờ Tuất, cho dù tới là một cô nương, chọn ở lúc này tới, cũng hơi có chút hương vị chẳng lành. Lão thái thái thực sự có chút lo lắng.
Tống Sư Trúc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nàng không gọi hết ba người, mà chỉ gọi theo như người đến muốn, chỉ gọi Tống Nhị Lang. Nếu thật sự là người nàng nghĩ, lúc phát sinh chuyện những người khác đều không dùng được, chỉ có nhị đường huynh của nàng hữu dụng nhất.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, ánh nến màu vàng nhạt chiếu lên thân hình cao gầy yếu ớt của người tới.
Hai ngày trước mới gặp người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Tống Sư Trúc lại chỉ muốn từ chỗ nào đến nhét nàng về chỗ đó.
Trương Tú Kiều đứng một mình trong phòng, trên người nàng có một tấm màn che màu đen, bao bọc cả người nàng vào bên trong, thấy Tống Sư Trúc đi vào, lập tức cởi tấm màn che trên người ra, hừ một tiếng nói: “Sao ngươi tới muộn như vậy? Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.”
Tống Sư Trúc: “... Ngươi một mình tới đây?” Nàng nhìn Trương Tú Kiều mặc áo choàng dày, cô nương này ăn mặc giống như trộm, trên mặt còn đeo một cái khăn, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Nghe ngữ khí ngạc nhiên của Tống Sư Trúc, Trương Tú Kiều dừng một chút, lại nói: “Ta là lén lút uy h.i.ế.p phu xe dẫn ta ra ngoài, phu xe ở bên ngoài chờ ta, yên tâm đi, ta không phải tới cãi nhau với ngươi, ta lập tức sẽ rời đi.”
“Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?” Tống Sư Trúc nói.
Tuy rằng lúc trước nàng cảm thấy Trương gia sẽ làm cho phụ thân nàng kinh ngạc, nhưng mà theo tình thế hai ngày này phát hiện, cảm giác nguy cơ trong đáy lòng nàng đã dần dần buông xuống, ngược lại đổi thành một loại trực giác, nàng cảm thấy qua tối nay, Trương gia nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, thậm chí cả Trương Tú Kiều ở thời điểm quan trọng như vậy, không ở trong phủ trông coi phụ mẫu của nàng, đột nhiên chạy tới, Tống Sư Trúc thật sự là kinh ngạc không thôi.
Nhưng mà, so với chuyện nàng tới đây càng làm cho Tống Sư Trúc ngạc nhiên, là lời nói từ trong miệng Trương Tú Kiều nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nương này thế mà nói cho nàng, tối nay sẽ có đạo tặc vào thành, bảo nàng nhanh chóng cảnh giới môn hộ, đừng thả kẻ xấu vào phủ.
Nếu không phải nữ nhân này là người trong nhà kẻ địch, Tống Sư Trúc thật muốn nắm bả vai của nàng lắc lắc thật tốt, để đầu óc nàng thanh tỉnh một chút.
“Bên cạnh Nhị lang chỉ có một gã sai vặt, ngươi phái nhiều người bảo hộ hắn hơn chút. Ngươi với phụ thân ngươi khiến người ghét như vậy, ta sợ những kẻ xấu kia vào thành, trước tiên liền chạy vào trong phủ các ngươi.”
DTV
“... Ngươi từ nơi nào biết được tin tức này?”
Cô nương trước mắt nhíu mũi, tựa hồ có chút chán ghét nói: “Ngươi đừng quên, dù sao ta cũng biết.”
Tống Sư Trúc lúc này tâm tình hết sức phức tạp, Trương Tú Kiều ở trong ánh mắt sáng quắc như tinh tử của nàng, ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo nói: “Hắn cứu ta một lần, ta cũng muốn cứu hắn một lần, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Tống Sư Trúc quả thật không nghĩ nhiều, nàng cảm thấy bây giờ mình nghĩ nhiều một chút cũng không đúng, đợi nha hoàn báo lại Trương Tú Kiều vào xe ngựa nhà nàng rời đi, Tống Nhị Lang mới đi ra từ phòng riêng.
Hắn trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Đây chính là nguyên nhân đại bá phụ và phụ thân ta tối nay đều không ở trong phủ?” Mấy ngày trước khi Trương tri huyện qua phủ nhìn thấy phản ứng của hai vị trưởng bối, hắn đã cảm thấy kỳ quái, không nghĩ tới sau đó thế mà đi theo một chuyện như vậy.
Tống Sư Trúc há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại.
Nàng cảm thấy, lúc trước có lẽ ngay cả mắt mũi Trương Tú Kiều cũng không biết rõ, nhưng qua tối nay, cái tên này nhất định sẽ lưu lại thật sâu trong lòng hắn.
Thiếu niên lang mười bảy tuổi, đối với cô nương quấn quít chặt lấy bên người có lẽ là sẽ cảm thấy phiền chán, nhưng đối với một cô nương quấn quít chặt chẽ, lại mạo hiểm báo tin trong đêm, có lẽ sẽ có vài phần cảm thụ phức tạp.
Đêm đó, chuyện Trương Tú Kiều lo lắng cũng không có phát sinh, Tống Sư Trúc tỉnh lại ngày hôm sau, chỉ cảm thấy chuyện phát sinh đêm qua, giống như là một giấc mộng, làm cho nàng có chút không rõ Trương Tú Kiều có phải thật sự đã tới hay không.
Nhưng khi Loa Sư báo cáo Tống Nhị lang sáng sớm đã ra ngoài hỏi thăm tin tức, nàng liền biết, chuyện này là thật, không khỏi thở dài một tiếng.
Trương Tú Kiều trong lòng nàng vẫn là một nữ nhân độc ác, không ngờ rằng nữ nhân này đột nhiên không còn là gấu nữa, nhưng lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc như vậy.
Tống Sư Trúc đứng lên trang điểm, trong lòng vẫn lo lắng chuyện này, càng nghĩ càng thấy chuyện này nhất định sẽ in dấu ấn trong lòng nhị đường huynh.
Tuy Tống nhị lang sẽ không bởi vậy mà thích Trương Tú Kiều, nhưng cũng đủ khiến hắn khó chịu.
Bởi vì lo lắng cho Tống Nhị Lang, ngay cả chuyện Phong Hằng sáng sớm đã tới, Tống Sư Trúc ngoài kinh ngạc, cũng chỉ thêm một chút vui vẻ, những cảm xúc khác đều ở trên người nhị đường huynh nàng.
Phong Hằng quả thật lo lắng tình hình Tống phủ, hắn biết đêm qua hai vị đương gia trong phủ đều không có mặt, sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nên chạy tới thật sớm.
Lão thái thái nhìn thấy hắn, chỉ là nhìn thoáng qua Tống Sư Trúc có chút không có tâm trạng, trên mặt cười cười.
Phong Hằng đang mặc một bộ áo khoác bằng gấm có hoa văn bằng trúc xanh, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn ta mang theo vài phần hương vị ôn nhu.
Giọng nói của hắn trong sáng, kể lại những chuyện hắn biết: “Đêm qua thổ phỉ Thổ Long Sơn vào thành, vừa muốn phóng hỏa, đã bị mai phục ở ngoài huyện bắt được, thẩm vấn một đêm, những người đó chỉ ra nói là có người nội ứng ngoại hợp, giúp bọn họ mở cổng thành, điều kiện duy nhất, chính là muốn g.i.ế.c hai người.”
Trong lời nói hời hợt, là đêm qua song phương mới bắt đầu giương cung bạt kiếm, trong phòng đều là nữ quyến, Phong Hằng cũng không muốn dọa người. Mặc dù hắn không tham dự chuyện đêm qua, nhưng sáng sớm hôm nay hắn nhìn thấy xiêm y trong phòng biểu ca bị m.á.u nhuộm đẫm, liền biết sự tình không phải đơn giản như vậy.
Biểu ca hắn thế mà bị tặc nhân ám toán một mình. Phong Hằng nhớ tới chuyện này liền cảm thấy rất khó tin.
Hắn lấy lại tinh thần, nhìn mọi người trước mắt. Hôm nay trong Thiên Hi đường, ngay cả Phùng thị cũng tới, lão thái thái và Lý thị đều nghe hết sức nghiêm túc.
Tống Sư Trúc ngồi trên ghế nghiên cũng chuyên chú nghe, hai lúm đồng tiền trên mặt nàng gắt gao nhô lên, Phong Hằng nhìn thấy rất muốn xuống tay chọc một cái.
Nhưng vì có trưởng bối ở đây, Phong Hằng đành phải nhịn xuống, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra hung thủ phạm tội và nạn nhân.