Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 49



Loại cảm giác được muội muội bảo vệ này, Tống Nhị Lang vẫn là lần đầu tiên được thể nghiệm. Hắn suy nghĩ một chút vừa rồi đi ngang qua tiệm trang sức đột nhiên tâm trạng phát tác nên mua quà.

Cùng đêm qua cảm khái khi nghe được tin Trương Tú Kiều báo, vẫn là rất khác biệt.

Bởi vì nhìn ra Tống Sư Trúc lo lắng cho hắn, Tống Nhị Lang cũng giải thích sơ qua tâm tư của hắn đối với Trương Tú Kiều, sau đó có lẽ là cảm thấy thảo luận với biểu muội những thứ này mười phần xấu hổ, lại rất nhanh nói sang chuyện khác: “Vừa rồi ta nghe nói, tất cả người Trương gia đều bị bắt vào đại lao, đại nhân tới từ châu phủ nói là muốn thanh tra mấy huyện lúc trước hắn đi nhậm chức một lần, nếu có thể tra ra tội ác lớn hơn nữa, lần này đại bá phụ lên một cấp nữa hẳn là chuyện chắc chắn.”

Ngược lại với một nhà Trương Tri huyện, người trong huyện đều tán thưởng đại bá phụ, ngay cả đại bá phụ cũng có thể bởi vậy được lợi.

Trương gia xui xẻo cũng đáng.

Tống Sư Trúc ngược lại cảm thấy phụ thân nàng không nhất định sẽ nguyện ý thăng chức. Tống Văn Thắng những năm này một mực ở huyện Phong Hoa không muốn nhúc nhích, cũng là vì chiếu cố tộc nhân. Dựa theo chế độ quan viên của Đại Khánh triều, Huyện thừa còn có thể ở quê quán đảm nhiệm chức quan, làm Tri huyện phải di chuyển đi tứ xứ.

Thật ra nàng cảm thấy trường hợp tốt nhất, chính là vị trí tri huyện luôn để trống, như vậy phụ thân nàng, hai tay đều có thể bắt được tốt.

Tống Nhị Lang nghe biểu muội suy nghĩ hão huyền, liếc mắt: “Ngươi thật đúng là chuyện tốt gì cũng muốn.” Nếu thật sự có thể tốt như vậy, Tống gia bọn họ ở huyện Phong Hoa chính là thổ hoàng đế, một tay che trời.

Tống Sư Trúc bị nhị đường huynh nhìn thấu suy nghĩ , cũng không tức giận, ngược lại quyết định từ hôm nay dậy sớm mỗi ngày ba nén hương, cầu nguyện mộng tưởng trở thành sự thật. Nàng cảm thấy thể chất mình mạnh như vậy, nếu thành tâm cầu nguyện, ông trời có lẽ sẽ thật sự nguyện ý thành toàn nàng.

Không thử làm sao biết không được?

Nhưng ý tưởng này, không cần nói với Tống Nhị Lang.

Đêm đó Loa Sư đã thấy tiểu thư nhà nàng ở trong phòng thiết lập một thần bài, lẩm bẩm lạy. Có điều có lẽ là không bái được, sáng sớm ngày thứ hai người gác cổng đã đưa cho nàng một tin tức, nói là Trương Tú Kiều ở trong tù sai người truyền lời, nói là muốn gặp nàng.

Vốn dĩ loại tin tức này không truyền đến tai Tống Sư Trúc, nhưng ngày đó lại có một nữ ngục tốt tự mình tới cửa. Người nọ vẫn luôn đứng ở cửa Tống gia không muốn nhúc nhích, đã mấy canh giờ rồi, người gác cổng cũng không tiện đánh chửi nàng, cuối cùng đành phải báo lên.

Tống Sư Trúc nghĩ đến Trương Tú Kiều đêm hôm đó tới báo tin, nghĩ nghĩ, vẫn đáp ứng gặp mặt một lần.

Trong phòng khách Tống gia có một phụ nhân cực kỳ co quắp đang đứng.

Tống Sư Trúc đánh giá người tới, mặc dù phụ thân nàng ở nha môn nhiều năm, nhưng Tống Sư Trúc từ trước tới nay chưa từng gặp qua nữ ngục tốt trông như thế nào, lần này xem như đã gặp được.

Bình thường mà nói, ngục tốt là tiện tịch, cho dù là nam nhân, không đến lúc ăn không ngon cũng sẽ không lựa chọn nghề nghiệp này, huống chi là nữ ngục tốt.

Phụ nhân ở trước mặt nàng búi tóc lên, thoạt nhìn tráng kiện hơn rất nhiều so với cô nương bình thường, tướng mạo thành thật, nói là nàng nhận ân của Trương cô nương, mới giúp đỡ truyền lời tới.

Tống Sư Trúc rất tò mò, Trương Tú Kiều tính tình như vậy lại còn có thể thi ân với người khác, liền hỏi ra miệng.

Phụ nhân kia cười khổ một chút, dăm ba câu đã nói ra.

Đây là một chuyện rất nhỏ đối với Trương Tú Kiều, nhưng ân tình này lại có trợ giúp rất lớn đối với tình cảnh hiện tại của nàng.

Phụ nhân im lặng nói: “... Trước đó ta đắc tội một tùy tùng bên cạnh Trương đại nhân, Tống cô nương biết, người bên cạnh tri huyện đều là thân thích của hắn, ta chẳng qua chỉ là một ngục tốt, người nọ buông lời muốn để ta rời khỏi huyện nha, lúc ấy vừa vặn Trương cô nương đi ngang qua, có lẽ là nàng cảm thấy bộ dáng ta quỳ trên mặt đất vô cùng đáng thương, nói giúp ta vài câu...”

Những lời của cô nương Trương gia chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng hoàn cảnh gia đình nàng gian nan, trượng phu cùng thái thái đều bệnh nặng quấn thân, vô cùng cần bổng lộc của nàng trở về nuôi gia đình. Trương Tú Kiều có lẽ là vô ý thi ân, cả nhà nàng quả thật bởi vậy được hưởng lợi.

Phụ nhân thở dài một tiếng, bởi vì chút ân tình này, hai ngày nay Trương Tú Kiều ở trong tù đều là nàng che chở. Hôm nay Trương Tú Kiều không biết từ đâu nghe được vụ án của Trương tri huyện có lẽ sẽ phán rất nặng, sau khi trầm mặc hồi lâu, liền cầu nàng tới truyền lời.

DTV

Hiện giờ nha môn đều nằm trong sự khống chế của Tống Văn Thắng, bởi vì đêm hôm đó Trương Tú Kiều báo tin, trong lòng Tống Sư Trúc vẫn là hết sức phức tạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy rằng nàng không đồng ý với hành vi của Trương Tú Kiều, nhưng trên người nàng nếu không có bàn tay vàng ông trời cho, tin tức của Trương Tú Kiều đêm đó liền trở nên vô cùng đáng quý.

Tống gia rất có thể vì nàng báo tin, tránh được một kiếp.

Nghĩ tới điểm này, Tống Sư Trúc liền đáp ứng gặp mặt nàng ở nội nha.

Nội nha vốn phải là nơi ở của tri huyện mới đúng, nhưng khi Trương tri huyện vào ở, ghét bỏ nơi này chật hẹp đơn sơ, liền bố trí nhà ở bên ngoài. Tống Sư Trúc nói muốn gặp Trương Tú Kiều ở nội nha, phụ thân nàng cũng không nói gì, chỉ sai người thu dọn nội nha một lần, mới sai người gọi nàng qua.

Tống Sư Trúc lần này nhìn thấy Trương Tú Kiều, cảm thấy cô nương này hoàn toàn không còn tinh thần như trước, trên người mặc áo tù đơn bạc, mới giam hai ngày, so với đêm trước nhìn thấy gầy đi một vòng, hai con mắt che kín tơ máu, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, lúc nhìn nàng, trong hốc mắt đột nhiên bật ra nước mắt.

Trương Tú Kiều thật sự khóc rất thương tâm, nước mắt giống như không có điểm kết rơi xuống, nước mắt nước mũi như hòa vào nhau.

Từ lúc nàng tiến vào, Loa Sư và ma ma trong nhà theo nàng tới đã chia ra đứng ở hai bên nàng. Lúc này, Tống Sư Trúc sai người đưa cho Trương Tú Kiều một cái khăn, Trương Tú Kiều nhận khăn xong, rất nhanh cái khăn tay kia cũng bị nàng chà xát đến không ra hình dáng.

Nhưng khóc đến cuối cùng, không biết là vì tâm tình trong lòng phát tiết ra ngoài, hay là cảm thấy ở trước mặt kẻ địch như nàng khóc lóc xấu hổ giận dữ khó đè nén, ngược lại dần dần dừng lại.

Tống Sư Trúc kỳ thực không hiểu Trương Tú Kiều tại sao muốn gặp mình.

Mối quan hệ giữa hai người không được tốt đẹp gì, lần đầu tiên mình đến Trương gia, vừa vào xe ngựa đã bắt đầu nôn mửa; lần thứ hai mình lại đi, bị người ta đ.â.m đến đau chân; lần thứ ba cũng chính là sinh thần của Trương phu nhân trước đó, Trương Tú Kiều lại chỉ thị một nha hoàn dùng mảnh sứ vỡ làm bị thương ngón tay của mình!

Những chuyện này, Tống Sư Trúc nhớ rõ ràng từng chi tiết.

Từ nhỏ đến lớn nàng không có xui xẻo như vậy, cho dù hai lần trước đều là bản thân nàng không cẩn thận, lần cuối cùng nhất định là Trương Tú Kiều làm.

Ở một mức độ nào đó, nàng cũng rất thù dai!

Trương Tú Kiều tựa hồ cũng không trông cậy vào bắt tay giảng hòa với nàng, sau khi khóc một hồi, mới tái mặt hỏi Tống Sư Trúc, có phải bởi vì đêm hôm đó nàng chạy tới Tống gia nói những lời kia, Trương tri huyện mới xảy ra chuyện hay không.

Biểu tình Trương Tú Kiều khi nhìn Tống Sư Trúc, mang theo một loại yếu ớt rõ ràng, tựa hồ chỉ cần nàng trả lời một tiếng "Vâng", Trương Tú Kiều sẽ lập tức sụp đổ.

Tống Sư Trúc không có thói quen bỏ đá xuống giếng, Trương Tú Kiều từ một Trương giá đại tiểu thư lưu lạc tới tình trạng bây giờ đã rất thảm rồi, nàng có thể dưới tình huống như vậy còn lãng phí tình cảm để nữ ngục tốt tới truyền lời, đã nói lên chuyện này trong lòng nàng rất quan trọng, nếu không hỏi rõ ràng sẽ không qua được.

Tống Sư Trúc nói thẳng: “Đêm hôm trước cho dù ngươi không đến, Trương đại nhân cũng sẽ xảy ra chuyện, ngoài thành vẫn luôn có người mai phục, chỉ chờ người của Trương gia các ngươi tới mở cửa.”

Nàng dừng một chút, lại tiếp tục bổ sung, “Trước đó khi huyện xây dựng cổng thành, Trương đại nhân tham ô khoản công trình, châu phủ phái người xuống kiểm tra, hắn ta lại sợ chuyện này bị vạch trần ra, liền muốn dẫn đạo phỉ vào thành thiêu hủy cổng thành, thuận tiện tiêu diệt hết người kiểm tra.”

Đây cũng chính là chân tướng của toàn bộ sự việc. Phụ thân nàng và Ngụy Sâm muốn gậy ông đập lưng ông, Trương gia đã sớm là vương bát trong hũ.

Quay đầu ngẫm lại, nếu thật để Trương tri huyện làm được, Ngụy Sâm bị giết, cửa thành bị hủy, tất cả đều có thể đổ lên trên người thổ phỉ. Cái m.ô.n.g của Trương tri huyện cũng có thể tẩy trắng. Nhưng thổ phỉ vào thành, làm sao sẽ tay không mà về. Nhất là đang vào cuối năm, nhà nào cũng không phòng bị.

May mắn thiên lý rõ ràng.

Tống Sư Trúc sờ lên ngực, lúc trước nàng vẫn cảm thấy hai nhà Trương Tống trời sinh xung đột, nghĩ đến chính là ứng ở trên chuyện này.

Ông trời có một đôi mắt đẹp, từ đêm trước, Tống Sư Trúc mới cảm thấy Trương gia đối với nhà bọn họ lại không tạo thành được uy hiếp.

Nàng nhìn biểu tình của Trương Tú Kiều, cảm thấy nàng hẳn là sẽ không tiếp thu được những lời mình vừa nói, hoặc là sẽ cho rằng mình nói dối chuyện Trương tri huyện, Tống Sư Trúc liền phản bác cũng đã nghĩ xong, Trương Tú Kiều lại mím môi nói: “Không phải phụ thân ta, là Hồng sư gia một mực khuyên hắn, ta trốn ở dưới cửa sổ đều nghe được. Phụ thân ta không phải là thủ phạm chính, Hồng sư gia mới là hung thủ.”

… …


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com