“Tống tướng quân à, đây là… tỷ tỷ ngài đấy ư? Hay là… vị hôn thê bị từ hôn kia?”
Một trận cười vang lên, từng tiếng đ.â.m thẳng vào lòng ta như gai nhọn.
Nhưng ta không thể làm ngơ.
Ta kéo lấy tay áo hắn, vội vàng khuyên nhủ:
“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa…”
Tống Dục quay đầu nhìn thấy là ta, bỗng lạnh lùng hất tay ra, giọng băng giá:
“Tỷ chỉ là người ngoài, không cần xen vào!”
Ta ngây người tại chỗ.
Rõ ràng đã hủy hôn rồi, nhưng khi tận mắt nhìn hắn lạnh lùng chối bỏ mình như vậy, tim ta vẫn nhói lên từng hồi.
Nước mắt không kiềm được dâng đầy hốc mắt.
Một tiếng gầm nặng nề xé rách không gian:
“Cút!”
Ta bị ngũ hoàng tử đẩy mạnh, suýt nữa ngã nhào.
“Vô lễ!”
Một cánh tay vững vàng đỡ lấy ta từ phía sau.
“Nàng không sao chứ?”
Giọng nói từ phía sau vang lên, khí khái chính trực, lại pha lẫn sự trong trẻo dịu dàng chỉ thiếu niên mới có, ôn nhu tới cực điểm.
Ta ngoảnh đầu nhìn lại – là A Cảnh.
Không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy hắn, vành mắt ta liền muốn đỏ lên.
Đây đã là lần thứ ba hắn chứng kiến bộ dạng ta chật vật.
Ta cắn chặt răng, cưỡng ép nước mắt nuốt ngược vào lòng.
A Cảnh thu lại vẻ trầm lặng trong mắt, sải bước tiến lên, nhanh nhẹn kéo hai người đang vật lộn ra.
“Ngũ ca, nếu phụ hoàng biết chuyện hôm nay, e rằng huynh khó tránh bị trách phạt.”
“Tống tướng quân, ngài thân là công thần hộ quốc của Đại Nguyên, nhưng thân phận không phải chỉ riêng mình ngài, mà còn gánh trên vai danh dự của cả Tống phủ.”
“Hôm nay tại yến tiệc lại gây chuyện, nếu lời đồn truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ nhìn Tống phủ ra sao?”
Hai người kia mặt mày đỏ bừng, câm lặng không đáp.
A Cảnh xoay người nhìn ta, ánh mắt nhu hòa, tràn ngập ý thương xót:
“Tiểu thư, dọa nàng hoảng rồi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta khẽ khom mình, bình tĩnh đáp:
“Không sao. Còn phải đa tạ Lục hoàng tử đã giải vây.”
Bề ngoài bình thản, nhưng trong lòng ta trào dâng nỗi giận dữ.
Nhìn thiếu niên trước mắt, nhớ lại dáng vẻ từng cợt nhả nghịch ngợm, nay đã thành người trầm ổn, nhã nhặn, ta bất giác nghĩ – vì cớ gì hắn chưa từng nói cho ta biết thân phận thật?
A Cảnh hơi ngập ngừng, vươn tay ra như muốn nói điều gì đó, hàng mi khẽ run.
Ta hành lễ, ngắt lời hắn:
“Trời cũng không còn sớm, hôm nay xin cáo từ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta quay đầu, gọi:
“Tống công tử, chúng ta đi thôi.”
Tống Dục ngẩn người, lau vết m.á.u nơi khóe môi, dừng lại chốc lát, rồi bước theo ta.
Trước khi đi, ánh mắt hắn thoáng liếc về phía Tạ Cảnh, nơi đáy mắt thoáng qua một tia không rõ ý vị.
Ngồi trong xe ngựa, ta lấy một bình thuốc ra, đưa cho Tống Dục.
Hắn nhận lấy, im lặng hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng:
“Tỷ… và Lục hoàng tử quen biết sao?”
“Ta nhìn ánh mắt hắn nhìn tỷ… Nếu tỷ ưng người khác thì còn dễ nói chuyện, nhưng nếu là hoàng tử… Một khi bước vào cửa cung, biển sâu khó lường…”
Tống Dục ngập ngừng, tựa hồ cảm thấy mình đã vượt quá bổn phận, bèn khẽ cười gượng:
“Vừa rồi… thái độ ta không tốt, tỷ… đừng để bụng.”
Ta khẽ gật đầu.
Bao nhiêu lời dồn trong lồng ngực, vậy mà không thể thốt ra, chỉ đành thở dài:
“Chờ khi tình hình Thanh Châu yên ổn, ta sẽ dọn đi.”
“Ngươi… nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thôi.”
Nghe vậy, Tống Dục chấn động, đáy mắt hiện lên tia u buồn.
Thiếu niên vẫn là thiếu niên, tâm cao khí ngạo, không chịu cúi đầu, hắn ngẩng đầu, khẽ hừ một tiếng, giọng lầu bầu:
“…À… phải đi rồi… vậy…”
Một lúc lâu, xe ngựa dừng lại.
Trước khi xuống xe, ta dặn dò:
“Chuyện hôm nay nhất định phải giấu kín, nếu để tướng quân biết, ngươi khó tránh một trận đòn.”
Tống Dục hiếm hoi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc xuống xe, hắn ngẩng đầu nhìn ta, dè dặt hỏi:
“Tỷ thật sự sẽ không mách với phụ thân… chứ?”
Ta nở nụ cười nhẹ, nhìn hắn, khẽ nhướng mày:
“Hay ngươi mong ta mách? Nhìn bộ dạng ngươi kìa, cứ như vừa đánh mất thứ gì quan trọng vậy.”
Tống Dục mím môi, cúi đầu, thẫn thờ đá một viên sỏi dưới chân, miệng lẩm bẩm: