Bá phụ nổi trận lôi đình, rút lấy roi lông gà bên cạnh, quát:
“Tiểu súc sinh! Suốt ngày chỉ biết gây hoạ cho ta!”
Ta vội lao tới chắn trước, khẩn thiết thưa:
“Bá phụ, xin người bớt giận… không phải như người nghĩ đâu.”
“Hôm nay Tống Dục vì bảo vệ danh dự của con, cho nên mới phải động thủ.”
Bá phụ ngẩn người, kinh ngạc nhìn ta:
“Vì con sao…?”
Ta gật đầu, quay đầu nhìn Tống Dục.
Chỉ thấy hắn cũng thoáng sững sờ, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, môi mím lại, ánh mắt phức tạp.
Ta bình tĩnh nói tiếp:
“Là Tống Dục vì bảo vệ thanh danh của con, mới cùng người ta động thủ.”
Bá phụ chau mày, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài nặng nề.
Ông nhìn ta, trong mắt tràn đầy áy náy, chậm rãi mở miệng:
“Từ Khê à, là Tống gia ta có lỗi với con, để con chịu uất ức rồi.”
Ta khẽ lắc đầu, mím môi mỉm cười, thần sắc bình thản:
“Bá phụ, chuyện đã qua, Từ Khê sớm đã buông xuống. Chẳng phải người vẫn dạy rằng, đường đời muôn nẻo đều thông về kinh thành đó sao?”
“Nhân sinh cũng vậy, có lúc sẽ gặp những điều không như ý, điều quan trọng là phải biết bước qua, không để lòng mình giam cầm trong ngục tù.”
Bá phụ nghe vậy, lặng người, rồi vuốt chòm râu mà thở dài, quay sang trừng mắt nhìn Tống Dục:
“Thằng nhãi kia, bao giờ mới chịu trưởng thành đây, khiến lão phu ta phiền lòng không dứt.”
Tống Dục đứng ở một bên, hiếm khi ngoan ngoãn lặng thinh.
Ánh mắt hắn chăm chú dừng trên người ta, đáy mắt như vực sâu tĩnh lặng, không gợn sóng.
Bá phụ than thở lắc đầu, cuối cùng đành bỏ đi.
Trước sảnh, từng đôi chim yến ríu rít lượn quanh, cánh bay phấp phới.
Bên tai ta bỗng vang lên tiếng Tống Dục lúng túng:
“Chuyện đó…”
Hắn đứng khựng, bộ dạng vụng về ngượng nghịu chưa từng thấy.
Hồi lâu, hắn mới lắp bắp:
“Sao tỷ lại giúp ta giấu diếm?”
“Rõ ràng tỷ biết, ta và ngũ hoàng tử đánh nhau… vốn không phải vì tỷ.”
Ta đương nhiên biết rõ.
Tống Dục và ngũ hoàng tử đánh nhau, kỳ thực chẳng phải vì chuyện của ta mà động thủ.
Chỉ là ngũ hoàng tử nhất thời lỡ lời, mượn chuyện ta và Tống Dục huỷ hôn để châm chọc, thầm mỉa mai rằng Tống gia hôm nay quyền thế đã khuynh đảo kinh thành.
Mà trong kinh thành này, nữ nhi danh môn ái mộ Tống Dục cũng không ít.
Ngay cả người trong lòng của ngũ hoàng tử, cũng động lòng với Tống Dục.
Tại yến tiệc hôm ấy, ngũ hoàng tử cùng Tống Dục xung đột lớn tiếng, thậm chí còn ra tay với nhau.
Thế nhưng, nữ tử kia từ đầu tới cuối, chưa từng liếc nhìn ngũ hoàng tử lấy một lần.
Ánh mắt nàng ta, chỉ chuyên chú đặt ở chỗ Tống Dục.
Mà ta, chẳng qua chỉ là một cái cớ để khơi mào lên mà thôi.