Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 5



Bá phụ nổi trận lôi đình, rút lấy roi lông gà bên cạnh, quát:

“Tiểu súc sinh! Suốt ngày chỉ biết gây hoạ cho ta!”

Ta vội lao tới chắn trước, khẩn thiết thưa:

“Bá phụ, xin người bớt giận… không phải như người nghĩ đâu.”

“Hôm nay Tống Dục vì bảo vệ danh dự của con, cho nên mới phải động thủ.”

Bá phụ ngẩn người, kinh ngạc nhìn ta:

“Vì con sao…?”

Ta gật đầu, quay đầu nhìn Tống Dục.

Chỉ thấy hắn cũng thoáng sững sờ, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, môi mím lại, ánh mắt phức tạp.

Ta bình tĩnh nói tiếp:

“Là Tống Dục vì bảo vệ thanh danh của con, mới cùng người ta động thủ.”

Bá phụ chau mày, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài nặng nề.

Ông nhìn ta, trong mắt tràn đầy áy náy, chậm rãi mở miệng:

“Từ Khê à, là Tống gia ta có lỗi với con, để con chịu uất ức rồi.”

Ta khẽ lắc đầu, mím môi mỉm cười, thần sắc bình thản:

“Bá phụ, chuyện đã qua, Từ Khê sớm đã buông xuống. Chẳng phải người vẫn dạy rằng, đường đời muôn nẻo đều thông về kinh thành đó sao?”

“Nhân sinh cũng vậy, có lúc sẽ gặp những điều không như ý, điều quan trọng là phải biết bước qua, không để lòng mình giam cầm trong ngục tù.”

Bá phụ nghe vậy, lặng người, rồi vuốt chòm râu mà thở dài, quay sang trừng mắt nhìn Tống Dục:

“Thằng nhãi kia, bao giờ mới chịu trưởng thành đây, khiến lão phu ta phiền lòng không dứt.”

Tống Dục đứng ở một bên, hiếm khi ngoan ngoãn lặng thinh.

Ánh mắt hắn chăm chú dừng trên người ta, đáy mắt như vực sâu tĩnh lặng, không gợn sóng.

Bá phụ than thở lắc đầu, cuối cùng đành bỏ đi.

Trước sảnh, từng đôi chim yến ríu rít lượn quanh, cánh bay phấp phới.

Bên tai ta bỗng vang lên tiếng Tống Dục lúng túng:

“Chuyện đó…”

Hắn đứng khựng, bộ dạng vụng về ngượng nghịu chưa từng thấy.

Hồi lâu, hắn mới lắp bắp:

“Sao tỷ lại giúp ta giấu diếm?”

“Rõ ràng tỷ biết, ta và ngũ hoàng tử đánh nhau… vốn không phải vì tỷ.”

Ta đương nhiên biết rõ.

Tống Dục và ngũ hoàng tử đánh nhau, kỳ thực chẳng phải vì chuyện của ta mà động thủ.

Chỉ là ngũ hoàng tử nhất thời lỡ lời, mượn chuyện ta và Tống Dục huỷ hôn để châm chọc, thầm mỉa mai rằng Tống gia hôm nay quyền thế đã khuynh đảo kinh thành.

Mà trong kinh thành này, nữ nhi danh môn ái mộ Tống Dục cũng không ít.

Ngay cả người trong lòng của ngũ hoàng tử, cũng động lòng với Tống Dục.

Tại yến tiệc hôm ấy, ngũ hoàng tử cùng Tống Dục xung đột lớn tiếng, thậm chí còn ra tay với nhau.

Thế nhưng, nữ tử kia từ đầu tới cuối, chưa từng liếc nhìn ngũ hoàng tử lấy một lần.

Ánh mắt nàng ta, chỉ chuyên chú đặt ở chỗ Tống Dục.

Mà ta, chẳng qua chỉ là một cái cớ để khơi mào lên mà thôi.

“Thực ra, tỷ rất tốt.”

Tống Dục từng chữ từng chữ nói ra, giọng khàn khàn.

Ta né tránh ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu ngắm đàn yến chao lượn trước mái hiên, khẽ cười:

“Chiếc thuyền nhẹ đã khuất bóng sau những ngọn núi, xuân cũng sắp qua rồi, đàn yến… cũng sắp bay đi mất rồi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vốn dĩ… chẳng thuộc về nơi này.

Gần đây tiết trời rất đẹp.

Nhân lúc rảnh rỗi, ta thường ghé qua Phúc Dưỡng Viện thăm Đoàn Đoàn và bọn trẻ nhỏ đáng yêu kia.

Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua, bình dị mà ấm áp.

“A Cảnh tới rồi.”

Vương thẩm tựa bên cửa, mỉm cười nhìn về phía này.

“A Cảnh ca ca, huynh tới rồi! Đoàn Đoàn mấy hôm nay không thấy huynh, nhớ huynh lắm.”

Tiểu Đoàn Đoàn giọng ngọt lịm, kéo lấy tay áo Tạ Cảnh làm nũng.

Tạ Cảnh khẽ cong môi cười, vươn tay nhéo nhè nhẹ khuôn mặt tròn trĩnh của Đoàn Đoàn.

“Trời không còn sớm nữa, Vương thẩm, ta xin cáo từ.”

Ta cúi đầu, phủi nhẹ cánh đào rơi vương trên vạt áo.

“Đã đi rồi sao?”

Tạ Cảnh dõi theo bóng ta, trong mắt không giấu nổi vẻ luyến tiếc.

Ta khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì.

Khi hai người sắp lướt qua nhau, hắn bất ngờ kéo lấy tay áo ta, giọng khàn đục, mang theo vài phần ngập ngừng:

“Có thể… cho ta một cơ hội không?”

Thì ra… người trong lòng hắn, chính là ta.

Gió xuân nhẹ lướt qua, mái tóc đen của thiếu niên khẽ lay động.

Hàng mi rủ thấp, bóng hình đơn bạc dưới gốc đào, trông như một chú cún con uất ức, khiến người ta nhìn vào không khỏi mềm lòng.

Không hiểu sao, nhìn hắn như vậy, lòng ta mềm nhũn, chỉ khẽ gật đầu.

“Đoàn Đoàn, bánh bao trong nồi chín rồi, thẩm đưa con đi ăn.”

Bọn trẻ trong viện cũng đã lục tục tản đi.

Dưới tán đào nở rộ, trong sân nhỏ lát gạch xanh, Tạ Cảnh vận một thân y phục màu đỏ, đứng lặng.

Hắn mặc y phục đỏ, thật khiến người ta không nỡ dời mắt – phóng khoáng, tuấn tú, đầy khí khái thiếu niên.

Hai người lặng lẽ đối diện, nhất thời chẳng ai cất lời.

Tạ Cảnh mím môi, cúi đầu, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, giọng khàn khàn vang lên:

“Từ Khê… xin lỗi.

Ta không nên giấu giếm thân phận thật với nàng.”

Thực ra, ta đã sớm không còn giận hắn.

Ta khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng đáp:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta đã sớm không để tâm nữa rồi…”

Nghe vậy, đôi mắt hắn sáng bừng, ánh lên tầng tầng hơi nước:

“Vậy… tại sao nàng… lại trốn tránh ta?”

Ta khựng lại.

Thực ra ta cũng nhận ra – giữa chúng ta, đã sớm nảy sinh một mối cảm xúc vi diệu.

Mỗi lần ánh mắt giao nhau, vành tai hắn lại ửng đỏ, mà chính hắn cũng chẳng hay.

Ánh mắt nóng bỏng ấy, ta nào phải chưa từng cảm nhận?

Chỉ là, ta là cô nhi, hắn lại là quý tử hoàng thất, giữa đôi ta, khác biệt như mây và bùn, tuyệt nhiên không thể có kết quả.

Ta khẽ mím môi, siết chặt vạt áo, dè dặt ngẩng đầu hỏi:

“Chàng có thấy những vì sao trên trời đẹp không?”

Tạ Cảnh thoáng ngẩn người, rồi gật đầu:

“Đẹp… nhưng… so với nàng, còn kém vạn phần.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com