Thiếu niên thoáng dừng lại, trong mắt dường như ánh lên tia buồn bã:
“Đều là những đứa trẻ lưu lạc, mất người thân trong chiến loạn, không nơi nương tựa, chỉ có thể trú thân tại đây.”
Ta giật mình:
“Chẳng lẽ… Phúc Dưỡng Viện này là do ngươi lập nên?”
Thiếu niên khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, tựa như mang theo nhiều điều chưa thể nói ra.
Hắn đứng dậy, quay lưng về phía tia nắng cuối ngày, bóng dáng thon dài dưới ánh hoàng hôn.
Gió chiều lướt nhẹ qua mái tóc đen, hắn quay đầu, trong ánh mắt ngập tràn chân thành, lại tựa hồ phảng phất chút bi thương.
Hắn mím môi, chậm rãi nói:
“Khởi lập Phúc Dưỡng Viện này, vốn là vì một người.”
Hắn ngừng lại giây lát, ánh mắt xa xăm, rồi khẽ cười tự giễu, giọng thì thầm như gió thoảng:
“Nàng ấy là người tốt đẹp nhất thế gian.”
“Ngày sau gặp lại, ta nhất định sẽ mang lễ cầu thân đến cửa, xin nàng gả cho ta.”
“Hy vọng, nàng sẽ không từ chối.”
Ta gật đầu, nghiêm túc đáp:
“Với tấm lòng chân thành của công tử, ắt sẽ toại nguyện.”
…
Tống Dục chịu xong hình phạt cấm túc.
Khi gặp ta, hắn cũng chỉ lạnh nhạt chào một tiếng:
“Từ Khê tỷ.”
Ngẩng đầu gặp, cúi đầu lại thấy.
Cứ mãi nương nhờ tại Tống phủ, chung quy cũng không phải kế lâu dài.
Dù ta đã nhận bá mẫu làm nghĩa mẫu, nhưng nơi đây… rốt cuộc vẫn không phải nhà của ta.
Nhà của ta đâu?
Cái thôn Lăng Thủy xa xôi kia, đã bị chiến loạn tàn phá, phụ thân, mẫu thân đều mất, đệ đệ ba tuổi duy nhất cũng vùi thân dưới loạn kiếm của quân địch.
Ta… không còn nhà nữa.
Mẫu thân, phụ thân, a đệ… nơi suối vàng, chắc hẳn cả nhà ta đã đoàn tụ rồi nhỉ?
Nữ nhi rất ổn… sống cũng rất tốt… chỉ là, nữ nhi rất nhớ mọi người…
Ngày thường, ta vẫn phụ nghĩa mẫu xử lý công việc trong phủ.
Hiện tại, Tống Dục liên tiếp thăng chức, việc giao tiếp qua lại là không thể thiếu.
Ta lấy thân phận tỷ tỷ, thay hắn tham dự các yến tiệc, kết giao cùng quý nữ kinh thành, cố gắng vì hắn trải sẵn con đường tương lai.
Dẫu sức ta mỏng manh như giấy, ta vẫn tận tâm tận lực.
Tống Dục tính khí cao ngạo, vốn khinh thường những hư tình giả ý chốn quan trường, lại càng chán ghét ta hơn.