Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 3



Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Không biết vì sao, chỉ là một thiếu niên trạc tuổi Tống Dục, nhưng lời hắn nói khiến lòng ta ấm áp lạ thường.

Đây đã là lần thứ hai hắn an ủi ta.

"Muốn ta đưa nàng tới một nơi không?" Hắn cười, đưa tay ra.

Ta cau mày: "Nơi nào?"

Thiếu niên làm ra vẻ thần bí: "Đi rồi sẽ biết."

Dứt lời, hắn kéo tay áo ta, dẫn ta chạy dọc theo con hẻm nhỏ.

Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy nắng chiều rải vàng khắp mặt đất, bóng dáng chúng ta kéo dài thật dài dưới ánh tà dương.

"Đây... chính là nơi ngươi nói ư?"

Thiếu niên mỉm cười, gật đầu: "Há chẳng phải rất tốt sao?"

“Tốt, tốt lắm.”

Ta có chút muốn lùi bước.

Một đám hài tử nhỏ vây quanh ta, tò mò quan sát từ trên xuống dưới.

Thậm chí có đứa còn đưa tay ra nhéo nhẹ gò má ta.

“Mặt của tỷ tỷ mềm quá!”

“Tỷ tỷ này xinh đẹp ghê!”

“…”

Nào là béo tròn như viên đoàn tử, nào là lanh lợi như tiểu hầu tử, lại có cả những bé gái ngoan ngoãn như thỏ con…

Đây là… Phúc Dưỡng Viện?

Thiếu niên gật đầu, mỉm cười với ta, rồi bế một hài tử chừng ba tuổi lên, véo nhẹ khuôn mặt tròn xoe của nó:

“Đoàn Đoàn, thấy tỷ tỷ này có xinh không?”

Tiểu đoàn tử tròn xoe đôi mắt, ngơ ngác nhìn ta, giọng non nớt cất lên:

“Xinh, xinh lắm.”

Nó giãy khỏi vòng tay thiếu niên, nhào thẳng vào lòng ta, ôm chặt lấy:

“Tỷ tỷ, ôm! Tỷ tỷ đẹp lắm, ôm!”

Thiếu niên khẽ cười, lắc đầu, trêu ghẹo:

“Thấy sắc quên nghĩa rồi, Đoàn Đoàn.”

Tiểu đoàn tử ngẩng mặt, nghiêm túc nói:

“A Cảnh ca ca cũng đẹp!”

Thiếu niên hơi sững lại, nhéo mặt nó một cái, cười bất đắc dĩ:

“Hồ đồ! Ta là nam nhi, phải gọi là tuấn tú mới đúng. Ghi nhớ cho kỹ, Đoàn Đoàn, về sau phải nói ‘ca ca tuấn tú’, không được nói ca ca đẹp.”

Tiểu đoàn tử nhe răng cười, lại vùi vào lòng ta làm nũng:

“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”

Lòng ta như muốn tan chảy.

Ta nhẹ nhàng nhéo má nó:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đoàn Đoàn, đệ đáng yêu quá, tỷ tỷ rất thích đệ.”

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu, cười ngọt ngào như đường phèn:

“Vậy tỷ tỷ có thích A Cảnh ca ca không? Đoàn Đoàn thích tỷ tỷ, cũng thích A Cảnh ca ca. Còn tỷ tỷ thì sao?”

Ta thoáng ngẩn ra.

Một đứa trẻ như thế, nào hiểu được những lời này.

Ta vội vàng lảng sang chuyện khác:

“Đoàn Đoàn hôm nay có vui không?”

Tiểu đoàn tử gật đầu liên tục, nhưng vẫn không chịu buông tha, túm lấy tay áo ta, chớp chớp đôi mắt long lanh:

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ còn chưa trả lời… có thích A Cảnh ca ca không?”

Thiếu niên đứng bên, im lặng nhìn ta.

Ta cúi thấp đầu, không hiểu sao trong lòng ngứa ngáy như có móng vuốt mèo cào, ngượng ngùng ngẩng lên liếc hắn một cái:

“Hình như… cũng không ghét.”

Đoàn Đoàn vui mừng nhảy cẫng, kéo tay áo thiếu niên, reo lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không ghét tức là thích rồi đó!”

“Này…” Ta luống cuống, thật ra cũng không phải ý đó.

Thiếu niên cười cười, xoa đầu Đoàn Đoàn:

“Được rồi, đi chơi chỗ khác đi.”

Bầu không khí thoáng chốc trở nên lúng túng.

“Ngươi…”

“Nàng…”

“Nàng nói trước đi.”

Ta gật đầu, bối rối vân vê góc váy, nhìn quanh rồi hỏi nhỏ:

“Ngươi thường xuyên tới nơi này sao?”

Thiếu niên gật đầu:

“Tâm tình buồn thì tới, tâm tình tốt cũng tới.”

“Chỉ cần nhìn thấy bọn trẻ ngây thơ vô tư này, lòng ta liền thấy vui vẻ.”

“Còn nàng thì sao, nàng có thích chúng không?”

Ánh mắt thiếu niên tràn đầy chân thành, lấp lánh như ánh sao.

“Những đứa trẻ này… rất đáng yêu, ta rất thích.”

Thiếu niên thoáng dừng lại, trong mắt dường như ánh lên tia buồn bã:

“Đều là những đứa trẻ lưu lạc, mất người thân trong chiến loạn, không nơi nương tựa, chỉ có thể trú thân tại đây.”

Ta giật mình:

“Chẳng lẽ… Phúc Dưỡng Viện này là do ngươi lập nên?”

Thiếu niên khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, tựa như mang theo nhiều điều chưa thể nói ra.

Hắn đứng dậy, quay lưng về phía tia nắng cuối ngày, bóng dáng thon dài dưới ánh hoàng hôn.

Gió chiều lướt nhẹ qua mái tóc đen, hắn quay đầu, trong ánh mắt ngập tràn chân thành, lại tựa hồ phảng phất chút bi thương.

Hắn mím môi, chậm rãi nói:

“Khởi lập Phúc Dưỡng Viện này, vốn là vì một người.”

Hắn ngừng lại giây lát, ánh mắt xa xăm, rồi khẽ cười tự giễu, giọng thì thầm như gió thoảng:

“Nàng ấy là người tốt đẹp nhất thế gian.”

“Ngày sau gặp lại, ta nhất định sẽ mang lễ cầu thân đến cửa, xin nàng gả cho ta.”

“Hy vọng, nàng sẽ không từ chối.”

Ta gật đầu, nghiêm túc đáp:

“Với tấm lòng chân thành của công tử, ắt sẽ toại nguyện.”



Tống Dục chịu xong hình phạt cấm túc.

Khi gặp ta, hắn cũng chỉ lạnh nhạt chào một tiếng:

“Từ Khê tỷ.”

Ngẩng đầu gặp, cúi đầu lại thấy.

Cứ mãi nương nhờ tại Tống phủ, chung quy cũng không phải kế lâu dài.

Dù ta đã nhận bá mẫu làm nghĩa mẫu, nhưng nơi đây… rốt cuộc vẫn không phải nhà của ta.

Nhà của ta đâu?

Cái thôn Lăng Thủy xa xôi kia, đã bị chiến loạn tàn phá, phụ thân, mẫu thân đều mất, đệ đệ ba tuổi duy nhất cũng vùi thân dưới loạn kiếm của quân địch.

Ta… không còn nhà nữa.

Mẫu thân, phụ thân, a đệ… nơi suối vàng, chắc hẳn cả nhà ta đã đoàn tụ rồi nhỉ?

Nữ nhi rất ổn… sống cũng rất tốt… chỉ là, nữ nhi rất nhớ mọi người…

Ngày thường, ta vẫn phụ nghĩa mẫu xử lý công việc trong phủ.

Hiện tại, Tống Dục liên tiếp thăng chức, việc giao tiếp qua lại là không thể thiếu.

Ta lấy thân phận tỷ tỷ, thay hắn tham dự các yến tiệc, kết giao cùng quý nữ kinh thành, cố gắng vì hắn trải sẵn con đường tương lai.

Dẫu sức ta mỏng manh như giấy, ta vẫn tận tâm tận lực.

Tống Dục tính khí cao ngạo, vốn khinh thường những hư tình giả ý chốn quan trường, lại càng chán ghét ta hơn.

Hắn… vẫn còn quá ngây thơ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com