Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 9



10

 

Sau khi Tạ Hồi rời kinh, ta cùng mẫu thân ngày ngày theo dõi tin tức chiến sự.

 

Một nửa thêu nữ của Vân Thường Các cũng được điều đi, phụ trách may áo bông cho tướng sĩ nơi biên cương.

 

Quần áo chuyển đến chiến trường phía Bắc, đều chỉ tính giá gốc.

 

Bắc Thác quốc đã âm thầm dưỡng binh mài kiếm nhiều năm, thế nên chiến cuộc tại phương Bắc rơi vào thế giằng co quyết liệt.

 

May mắn có Trấn Bắc hầu trấn giữ, lại thêm Chiêu Vương dẫn đại quân tiếp viện, nên Bắc Thác quốc vẫn chưa chiếm được thượng phong.

 

Thánh thượng lo nghĩ lao lực, cuối cùng không qua khỏi mùa đông năm thứ hai kể từ khi khai chiến — băng hà.

 

Khắp kinh thành mặc áo tang trắng, tiếng khóc vang trời.

 

Thái tử kế vị.

 

Chiến sự tiếp diễn thêm hai năm nữa.

 

Người Bắc Thác tuy dũng mãnh, nhưng chung quy vẫn là dân du mục, thiếu lương thực, không thể kéo dài chiến cuộc.

 

Cán cân thắng lợi bắt đầu nghiêng hẳn về phía Đại Thượng.

 

Thế nhưng, khi thắng lợi đã cận kề, biến cố lớn lại xảy ra.

 

Một đoàn lương thảo quy mô lớn do triều đình phái tới biên cương bị Bắc Thác tập kích cướp sạch.

 

Chẳng bao lâu sau, tin dữ truyền về — Trấn Bắc hầu Tư Hành tử trận.

 

Lòng ta như lửa đốt, vội đưa Phục Linh đến hầu phủ cầu kiến Diêu phu nhân.

 

Mới nửa tháng không gặp, tóc Diêu phu nhân đã bạc trắng, thân hình gầy gò, khoác áo tang đứng dưới làn gió lạnh, trông vô cùng tang thương.

 

“Xin Phu nhân nén bi thương. Lúc này điều trọng yếu là bảo toàn Chiêu Vương và Thiếu tướng quân. Uyển Ý chẳng có gì đáng giá, chỉ mong chút bạc này có thể góp chút sức vì tướng sĩ nơi phương Bắc.”

 

Ta đặt một xấp ngân phiếu dày cộp vào tay bà.

 

“Vậy lão thân xin không khách khí. Thay mặt tướng sĩ nơi tiền tuyến, đa tạ.”

 

Diêu phu nhân nhận lấy ngân phiếu, vừa lật xem, thần sắc liền biến đổi.

 

“Uyển Ý, sao con ại có nhiều tiền như vậy?”

 

“Vân Thường Các, là của con và mẫu thân.”

 

“Thảo nào…”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Trước khi mẫu thân gả vào Lâm phủ, đã lặng lẽ mua lại Vân Thường Các. Khi ấy bà ở kinh thành còn lạ nước lạ cái, nên ra mặt để Thúy di đứng tên làm chủ. Phụ thân con vốn coi thường thương gia, sau khi mẫu thân vào phủ, chuyện ấy càng trở thành bí mật. Nhưng suốt những năm qua, mọi bản mẫu thêu mới đều do con và mẫu thân cung cấp.”

 

Diêu phu nhân không hỏi thêm nữa. Là người từng trải, bà tự khắc hiểu — một cửa hàng lâu đời, danh tiếng bậc nhất kinh thành, lại có nhiều chi nhánh, gần hai mươi năm lợi nhuận tích lũy, quả thực không thể xem thường.

 

“Ngần ấy năm, khổ cho hai mẹ con các con rồi. Chuyện này, lão thân sẽ sớm thu xếp, đảm bảo đưa lương thảo tới nơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Phiền phu nhân.”

 

“Là ta phải cảm tạ con mới đúng. Thôi, đều là người nhà, khách sáo làm gì. Tạ Hồi đứa nhỏ này, bao năm chịu khổ, may mắn gặp được con.”

 

“Phu nhân từng quen biết phu quân con sao?”

 

“Nó chưa kể cho con nghe thân thế ư?”

 

“Chưa từng.”

 

“Vậy để nó tự mình nói. Lão thân không tiện nói thay.”

 

Diêu phu nhân nói tới đây liền ngưng, khiến lòng ta càng thêm bồn chồn — nhưng vì là bề trên, ta cũng không tiện truy hỏi.

 

“Hiện giờ chuyển lương chỉ là tạm thời giải nguy, vẫn cần có sự đề phòng. Vụ cướp lương, lão thân đã điều tra rõ — là do ‘người kia’ giở trò. Lão thân đã vài lần dâng thiếp cầu kiến vào cung, song chưa một lần được triệu.

 

Chỉ e triều đình đã hết kiên nhẫn với Chiêu Vương, cố ý chậm trễ vận lương. Tai mắt của lão thân trong cung báo ra tin: nếu Chiêu Vương không chếc trong tay Bắc Thác, sẽ bị người ta diệt khẩu tại Lâm Quan.”

 

Bà khẽ ngước mắt, chỉ lên trời xanh.

 

“Ta thà để trượng phu và nhi tử tận trung sa trường, cũng không muốn thấy họ mất mạng vì dục vọng của đồng liêu.”

 

Diêu phu nhân nói đến đây, hai mắt tràn đầy phẫn nộ.

 

Ta nghe đến hồn vía bay mất, suýt đánh rơi chén trà trên tay.

 

“Cần phải lập tức truyền tin đến tiền tuyến. Phu nhân có thể tin tưởng Uyển Ý không?”

 

“Tất nhiên là tin.”

 

“Phu nhân tìm người đáng tin, thay con gửi vài bộ y phục cho phu quân. Chàng thấy rồi, tự sẽ hiểu.”

 

“Được. Chuẩn bị xong thì đem đến đây.”

 

11

 

Lúc ta rời khỏi hầu phủ, bất ngờ có một nam tử trung niên đi ngang qua, khẽ va vào ta.

 

“Vân Chi là gì của cô nương?”  

Người ấy đột ngột cất tiếng.

 

“Tiên sinh quen mẫu thân ta sao?”  

Ta quay đầu lại, đánh giá ông.

 

Chừng hơn bốn mươi, ngũ quan đoan chính, giữa chân mày có một nốt ruồi, y phục tuy giản dị nhưng chất vải quý hiếm, đường kim mũi chỉ đều tinh tế.

 

“Cô nương dung mạo giống mẫu thân thời trẻ như đúc. Thì ra... con bé năm xưa, giờ đã lớn thế này. Mẫu thân cô nương, dạo này... vẫn ổn chứ?”  

Giọng ông vừa mừng rỡ lại đầy bi thương.

 

Ta chợt nhớ lời Thúy di từng kể: Trước khi mẫu thân lên kinh, từng có một vị hôn phu ở Giang Nam — là một nam tử tuấn tú có nốt ruồi giữa mày.

 

Hẳn chính là người này rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com