“Đa tạ tiên sinh quan tâm, mẫu thân ta hiện vẫn mạnh khỏe.”
Ta cúi người hành lễ, rồi lên xe ngựa rời đi.
Ông đứng ngây ra tại chỗ, như thể qua ánh mắt ta mà trông thấy bóng hình cố nhân thuở ấy.
Ta trở về liền hỏi mẫu thân, nhưng bà chỉ ấp úng né tránh, không chịu nhiều lời.
Còn chưa kịp tìm Thúy di dò hỏi, thì Thúy di nóng nảy kia đã trực tiếp dắt người ấy đến tận cửa nhà ta.
“Hai người các ngươi đã lỡ nhau nửa đời, còn ở đó ngượng ngùng làm gì!”
Bà dứt khoát đẩy nam nhân ấy vào hoa sảnh, nơi mẫu thân đang ngồi, rồi đuổi ta ra ngoài, tiện thể đóng sầm cửa lại.
Một màn ấy khiến ta há hốc mồm không nói được lời nào.
Thúy di kéo ta vào phòng trà, kể lại đơn giản chuyện cũ giữa mẫu thân và người ấy.
Thì ra, vị ấy thật sự là vị hôn phu năm xưa của mẫu thân, Bộ Thanh Vân, thương nhân lừng danh xứ Giang Nam, là biểu đệ của Diêu phu nhân.
Năm đó gần đến cuối năm, Vũ y các – nơi mẫu thân làm việc – chuẩn bị giao một lô cống phẩm quan trọng, chủ nhân bèn sai mẫu thân lên kinh giám sát.
Bộ Thanh Vân khi ấy đang ở Vân Nam xử lý việc kinh doanh, không thể tiễn bà.
Chẳng ngờ, lần chia tay ấy... là biệt ly.
Lâm Cảnh – phụ thân ta – chỉ một lần thoáng thấy mẫu thân, liền sinh lòng ham muốn.
Vũ y các vì muốn lập công, hạ dược mẫu thân, đưa vào phòng Lâm Cảnh…
Sau đó, mẫu thân chủ động từ hôn.
Bộ Thanh Vân nghe tin, lập tức lên đường tới kinh.
“Ông ấy là người tốt, dù chuyện đã xảy ra đến nước ấy vẫn một lòng muốn cưới Vân Chi.
Ông ấy còn nhờ Diêu phu nhân cầu tình, nhưng Vân Chi cảm thấy bản thân đã chẳng xứng, sống chếc không chịu theo ông ấy về.
Tính ngày mà nói, lúc ấy hẳn bà ấy đã mang thai con.
Ta từ sớm đã chẳng ưa Lâm Cảnh, ra sức khuyên can bà ấy, bà ấy lại chẳng nghe.
Chỉ đồng ý để ta thay bà ấy mua lại một Vân Thường Các sắp phá sản, rồi vẫn chấp nhận làm thiếp cho Lâm Cảnh.
Ai ngờ, một bước sai, bước nào cũng sai, ấy là mệnh vậy.”
Thúy di thở dài.
“Sau này mẫu thân thất sủng… cũng là vì Bộ thúc ư?”
“Cũng đúng, mà cũng không hẳn.
Tiêu thị, chủ mẫu nhà con, biết Bộ Thanh Vân chưa từng cưới ai, vì Vân Chi mà cô độc bao năm.
Liền sai người đến nói khéo với ông ấy rằng Vân Chi sống chẳng ra sao.
Bộ Thanh Vân tức tốc đem hết gia sản đi tìm Lâm Cảnh xin người.
Lâm Cảnh – cái tên ấy…
E là hắn đã quên mất, người hắn giành về năm ấy vốn là thê tử người khác.
Vân Chi lòng nguội lạnh, đối xử ngày càng lãnh đạm, dần dà cũng thất sủng.
Nhưng thất sủng cũng tốt, đỡ phải hầu hạ tên đó. Nếu là ta, ta đã sớm một d.a.o tiễn hắn về Tây Thiên rồi.”
Từ ấy về sau, Bộ Thanh Vân hiếm khi quay lại kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho đến khi nhận được lời nhờ vả từ Diêu phu nhân, ông ấy mới một lần nữa bước chân về chốn thương tâm xưa cũ.
Ai ngờ… tình duyên của mẫu thân lại lắm truân chuyên như thế.
“Uyển Ý, nếu đổi lại là con, sẽ chọn ra sao?”
Thúy di bỗng hỏi.
“Con sẽ chọn Bộ thúc.
Mẫu thân vì con mà nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, rốt cuộc có được gì?
Phụ thân chỉ một câu, đã muốn lấy mạng con.”
“Tốt, đứa nhỏ này thông suốt hơn mẫu thân con nhiều.”
Sau khi Bộ Thanh Vân rời đi, ta đến tìm mẫu thân.
Chỉ thấy mắt bà đỏ hoe, như vừa khóc rất lâu.
“Mẫu thân, người đã đồng ý với Bộ thúc rồi sao?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Haizz, tuổi tác đã cao, nào còn dám nghĩ tới chuyện đó nữa.
Thôi thì… để mọi sự thuận theo trời định vậy.”
Bà khẽ lau khóe mắt, vẻ mặt buồn bã vô cùng.
12
Mười ngày sau, Diêu phu nhân cùng Bộ thúc gom góp đủ lương thực cần thiết để chuyển đến phương Bắc.
Tuyến đường chuyển lương chia làm hai ngả:
Một tuyến đi chính diện, được Hoàng thượng phê chuẩn, do Hầu phủ phái tinh vệ doanh phối hợp cùng quân đội triều đình hộ tống.
Phần lớn lương thảo còn lại thì đi đường ngầm, được giấu lẫn trong các đoàn thương nhân, do Bộ thúc âm thầm sắp xếp người áp tải lên Bắc địa.
Ngoài lương thực, còn có một tuyến đặc biệt hơn — chính là ta thêu mật tin vào y phục cho Tạ Hồi, do tâm phúc của Diêu phu nhân mang đến tận tay chàng.
Năm xưa, ta từng thêu một chiếc áo lót tặng Tạ Hồi nhân sinh nhật, bên trong có ẩn chữ.
Chỉ khi gấp áo theo một cách vô cùng đặc biệt, mới có thể hiện ra dòng chữ ấy.
Nếu không biết cách, nhìn bề ngoài chỉ là một mẫu hoa văn bình thường.
Khi ấy, Tạ Hồi từng đùa:
“Cách truyền tin này khéo còn hơn bồ câu đưa thư.”
Ta nhất thời nổi hứng, lại làm thêm mấy bộ, để chàng giải chữ như đố.
Không ngờ, trò đùa ấy, nay lại trở thành mạng lưới mật truyền chỉ riêng hai chúng ta biết.
Ngay cả nếu áo rơi vào tay kẻ khác, cũng không lo bị lộ bí mật.
*
Ba tháng sau, khi xuân về, hoa nở rộ khắp trời, Đại Thượng đại thắng, đánh thẳng vào sào huyệt Bắc Thác.