“Uyển Ý, suýt chút nữa dọa chếc nương rồi. May mà công công ấy không phải kẻ lòng dạ hiểm ác. Nhưng Uyển Ý, con đã biết trước Triệu Như Nhan sẽ giở trò sao?”
“Vâng. Nếu nàng không có mưu đồ, cớ gì phải quanh co giấu giếm thân phận? Nương cứ yên tâm, nàng ta quá nóng vội, muốn một đòn đoạt mạng, ngược lại thành hại chính mình. Vụ này e là… khó mà gả vào Vương phủ được nữa rồi.”
08
“Tiểu thư! Tiểu thư! Triệu Như Nhan bị nhà họ Vương từ hôn rồi!”
Phục Linh hớn hở chạy về, lúc ấy ta đang thay thuốc cho Tạ Hồi.
Nửa tháng trước, Hoàng thượng giá lâm Mộc Dương trường uyển để săn b.ắ.n mùa thu.
Bốn đại doanh trong kinh đều phải tuyển binh đi theo, Tạ Hồi cũng nằm trong số được chọn.
Mấy ngày trước khi hồi kinh, ngựa của Hoàng thượng bỗng hoảng loạn, lao vào rừng rậm.
Mọi người kinh hãi, lập tức tản ra tìm kiếm.
Cuối cùng, chính Tạ Hồi là người cứu giá từ tay thích khách, nhưng bản thân lại bị thương nặng.
Ngự y nói, mũi đao đ.â.m vào người hắn, nếu lệch nửa phân, thì dù có thần tiên cũng khó cứu.
Ta vừa đau lòng thay thuốc, vừa trách hắn quá liều mình.
Hắn chỉ cười hì hì, nói rằng: “Phú quý vốn nằm giữa hiểm nguy. Ta từ nhỏ đã mệnh lớn, không dễ chếc.”
Nghe được tin Phục Linh mang về, khóe môi hắn càng nhếch cao hơn nữa.
Chẳng mấy ngày sau, chiếu thư trong cung truyền ra — vì có công cứu giá, Tạ Hồi được thăng từ Bát phẩm Giáo úy lên Chính Ngũ phẩm Vũ Đức Tướng quân, lại ban thêm nghìn lượng hoàng kim cùng không ít vật dụng quý giá.
Thương thế chưa lành, hắn đã nhờ người của nha hành (một dạng trung gian mua bán) đi tìm mua nhà.
Khi mùa đông vừa chạm ngõ, cả nhà chúng ta hớn hở dọn vào tân trạch — một tòa viện ba gian khang trang.
Biết ta ưa hoa mai, Tạ Hồi tự mình trồng cả một mảnh mai viên ở hậu viện.
Hắn còn mua thêm mấy hạ nhân, đều là người biết chút quyền cước, phòng khi có chuyện bất trắc.
09
Ta vốn nghĩ, cuộc sống cứ thế tiếp tục, an ổn bình yên như vậy, cũng là phúc phận.
Nhưng... trời chẳng chiều lòng người.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông lặng lẽ rơi xuống, thiết kỵ Bắc Thác quốc đã bắt đầu cuồn cuộn nam hạ.
Bắc Thác quốc là dân du mục, người dân sinh ra đã dũng mãnh cao lớn, thiện chiến vô song.
Đương kim Thánh Thượng Phó Hành từng dấy binh chinh phạt, ép Bắc Thác quốc phải quy hàng, từng một thời oai phong lẫm liệt.
Nhưng nay, người đã già yếu, thân thể suy tàn, chẳng còn được như xưa.
Thái tử lại tư chất tầm thường, không có tài cán mưu lược, khiến Bắc Thác quốc bắt đầu rục rịch nổi loạn.
Ta đang ngồi dưới đèn, vẽ bản thảo mẫu thêu, thì Tạ Hồi từ ngoài bước vào, mặt mày nghiêm nghị, mang theo từng trận hàn ý lạnh buốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn vào phòng trong thay y phục, sưởi tay bên lò than, rồi mới đến gần ta.
“Uyển Ý, ta muốn cùng Tư Thiếu tướng quân ra trận, theo Chiêu Vương xuất chinh.”
Tư Thiếu tướng quân — tức Tư Diệc — là con trai út của Trấn Bắc hầu Tư Hành, cũng là người con duy nhất còn sống trong năm người con trai của ông.
Chiêu Vương — tức Tiêu Dực, tam hoàng tử.
Đương kim Thánh Thượng chỉ có ba vị hoàng tử:
Một là Tiêu Tải, trưởng tử, được nhà họ Vương nâng đỡ làm Thái tử.
Hai là Tiêu Sùng, thân mang tật nguyền, đã được phong đất ở Nam quốc.
Ba là Chiêu Vương Tiêu Dực, mẫu thân xuất thân thấp kém, vẫn luôn không mấy nổi bật trong triều.
Thế nhưng khi quốc gia lâm nguy, kẻ đầu tiên đứng ra, lại chính là vị vương gia xưa nay ít ai để ý tới ấy.
Nét mực trên bản vẽ đã loang thành một vệt đen mờ, tay ta run nhẹ.
Tạ Hồi nhìn ta, ánh mắt như có sương mù giăng phủ, cảm xúc cuộn trào, sâu đến mức ta chẳng thể đoán hết.
Ngay khi tin hai nước khai chiến truyền đến, ta đã biết... ngày này sớm muộn cũng tới.
Bởi vì phu quân của ta, là nam nhi đội trời đạp đất.
“Thiếp không ngăn chàng. Nhưng chàng phải hứa, nhất định phải bình an trở về.”
Nỗi chua xót dâng đầy trong lồng ngực.
Trước đại nghĩa quốc gia, tình ái nhi nữ chẳng đáng nhắc đến.
Trong đầu ta chợt hiện lên bóng dáng của Diêu phu nhân — người đã mất bốn đứa con nơi chiến trường.
Bà đã cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể đưa đứa con cuối cùng của mình ra tiền tuyến?
Tạ Hồi như trút được gánh nặng, mỉm cười.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta vốn chuẩn bị bao lời thuyết phục, giờ xem ra chẳng cần dùng đến nữa. Chung quy là ta nông cạn, xem nhẹ thê tử của mình.”
Hắn dang tay ôm chặt lấy ta.
“Nước mất thì nhà cũng không còn. Có quốc mới có gia. Nàng cứ yên tâm để ta lên đường, ta sẽ trở về.”
“Có được thê tử như nàng, đời này không còn gì tiếc nuối. Uyển Ý, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở lại. Ta đã xin Diêu phu nhân chiếu cố nàng, sau khi ta đi, nếu gặp khó khăn, nàng cứ đến tìm người.”
“Thiếp biết rồi.”
Tạ Hồi cúi đầu, bất ngờ đặt lên môi ta một nụ hôn.
Là nụ hôn đầu tiên của hắn dành cho ta — ấm áp, mãnh liệt, như thể muốn khắc ghi mãi mãi.