Ta và mẫu thân thường xuyên lui tới Vân Thường Các.
Từ nhỏ ta đã nhìn mẫu thân thêu thùa, tai nghe mắt thấy, bốn năm tuổi đã có thể cầm kim lên vải. Lại ưa nghiên cứu các kỹ pháp cổ xưa, mười mấy năm tích lũy, thu hoạch không ít.
Nhiều kỹ nghệ thêu từng mai một, nhờ tay ta mà hồi sinh.
Đại Thượng quốc đã nhiều năm thái bình, kinh thành lại là nơi phồn hoa giàu có, chỉ trong thời gian ngắn, Vân Thường Các đã danh chấn bốn phương, bạc vào như nước.
Bề ngoài, ta và mẫu thân chỉ là hai thêu nữ trong các.
Vào một ngày đầu thu, có vị quý nhân đặt cọc số bạc lớn, chỉ đích danh muốn ta thêu cho y một bộ thường phục tinh mỹ.
Nửa tháng sau, một lão nhân mặt trắng không râu, dẫn theo vài tên gia nhân, âm thầm mời ta và mẫu thân vào sảnh sau của Vân Thường Các.
“Người kia là Vương Lệ công công, bên cạnh Thái tử phi.”
Thúy di ghé tai ta, thấp giọng nói.
Thực ra, khi ta nhìn thấy Vương Dục ngồi bên cạnh lão công công kia, đã lờ mờ đoán ra thân phận đối phương.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thái tử phi chính là tỷ ruột cùng mẹ của Vương Dục.
Bên cạnh hắn, Triệu Như Nhan cũng đứng đó.
Vị quý nhân đặt may trang phục kia, ta đã sớm sai Thúy di tra rõ — chính là Triệu Như Nhan.
Ta đã thả mồi, cá đã cắn câu — nay là lúc thu lưới.
“Thu chưởng quầy, mời người canh cửa, đừng để kẻ khác xông vào, cũng đừng làm lớn chuyện.”
Vương công công chậm rãi ra lệnh, ngữ khí không nhanh không chậm.
Họ đều vận thường phục thương nhân, hiển nhiên không muốn để lộ thân phận thật sự.
“Công công, chính là nàng! Lâm Uyển Ý! Nhà họ Vương bãi hôn, nàng ôm hận trong lòng, nhất định là muốn báo thù…”
Triệu Như Nhan lập tức lao ra, không đợi hỏi đến đã vội vàng vu cáo.
Vương Lệ cau mày, phẩy tay ngăn nàng nói tiếp.
Ông ta ném một bộ y phục xuống trước mặt ta.
“Là do ngươi thêu?”
“Khởi bẩm công công, đúng là do dân phụ thêu.”
Ta đứng sát mẫu thân, trấn định đáp lời.
“Bên trong y phục, có vật khác thường. Nương nương quý thể bị thương tổn — ngươi biết tội chưa?”
Trong tay ông ta là một chiếc kim thêu.
Tuy lời nói ôn hòa, song áp lực mang đến lại khiến người ta như rơi vào hàn băng.
“Uyển Ý, chuyện này rốt cuộc là sao? Thật sự là ngươi làm sao? Ngươi hận ta đến vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, Vương Dục cũng mở miệng, ánh mắt băng lãnh.
Mẫu thân sợ đến phát run, ta khẽ siết tay bà, ra hiệu an tâm.
“Công công, xin cho dân phụ bẩm rõ. Bộ y phục đúng là do dân phụ thêu, nhưng cây kim kia tuyệt đối không phải vật của Vân Thường Các. Xin công công cho người đối chiếu.”
Vương Lệ ra hiệu, một tiểu thái giám cùng Thúy di rời đi, chốc lát sau đã quay lại.
Thúy di mang theo một hộp kim và vài quyển sổ.
Vương công công nhặt một cây kim trong hộp, nheo mắt xem xét hồi lâu.
“Quả nhiên không giống. Nói rõ xem.”
“Khởi bẩm công công, từ ba tháng trước khi Uyển Ý mới vào Vân Thường Các, đã đem theo một bộ Tứ diện thêu. Kỹ pháp này đặc biệt, kim cũng phải dùng loại chuyên biệt. Dân phụ bèn mời thợ rèn chế tác riêng. Sau đó, cùng Uyển Ý bàn bạc, quyết định đổi toàn bộ kim trong các thành mẫu riêng của Vân Thường Các. Vậy nên, cây kim kia tuyệt không thể xuất từ nơi đây.”
Thúy di trình bày rành rẽ.
“Vậy nếu là nàng ta lấy kim từ nơi khác, giấu vào y phục thì sao?”
Triệu Như Nhan chen lời.
“Không thể nào.”
Thúy di đưa ba quyển sổ lên bàn. “Xin công công xem: một là sổ quy tắc, hai là sổ phát kim, ba là sổ nghiệm thu.”
“Công công có điều chưa biết, Vân Thường Các phân làm Thêu phòng và Y phòng. Trước đây đôi bên thường mâu thuẫn, để phân minh trách nhiệm, dân phụ suy xét từ đề nghị của Uyển Ý, soạn thành ba quyển sổ này:
Thứ nhất, thêu nữ chỉ được làm việc trong thêu phòng, không được mang sản phẩm ra ngoài.
Thứ hai, mỗi ngày lấy bao nhiêu kim, đều ghi chép rõ ràng, giao nộp cũng ghi lại đủ.
Thứ ba, khi giao sản phẩm, thêu phòng và y phòng đều cử người nghiệm hàng: xem có lỗi kỹ thuật hay có kim sót lại trong sản phẩm hay không. Xác minh xong, mới để khách kiểm hàng và ký nhận.”
Thúy di nói đâu ra đấy, có lý có chứng.
Ta thầm đổ mồ hôi lạnh.
Dù ta đã chuẩn bị đầy đủ lý lẽ, nhưng nếu người trong cung muốn lấy uy thế đè người, thì lý lẽ cũng vô ích.
“Hay lắm! Khó trách Vân Thường Các có thể đứng vững bao năm. Thu chưởng quầy quả nhiên lợi hại, Lâm nương tử cũng là người thông tuệ. Được rồi, hôm nay việc này, không liên quan đến Vân Thường Các, bản công sẽ tự mình hồi bẩm nương nương.”
Tảng đá trong lòng ta, rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Công công sáng suốt, dân phụ xin dập đầu tạ ân.”
Ta thành tâm hành lễ với Vương công công.
Thúy di đúng lúc dâng lên một phong hồng bao.
Vương Dục lạnh lùng liếc Triệu Như Nhan một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.