Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 9



19

Hứa Thất Lang không biết ta đã phát hiện ra bí mật của chàng, vẫn đối với ta dịu dàng ân cần như cũ.

Nhưng mỗi khi ta thấy chàng ân cần hỏi han ta, liền tự nhủ với lòng mình ngàn vạn lần đừng d.a.o động.

Chàng không phải vì ta, chỉ là vì đứa con trong bụng ta thôi.

Hứa Thất Lang thấy thái độ của ta ngày càng lạnh nhạt, có chút không biết làm sao.

Chàng dò xét ta mấy lần, đều bị ta tìm chuyện khác đánh trống lảng.

Dù sao thì cũng sẽ phải chia lìa, ta vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước đi thôi!

Một ngày, đại phu đến nhà bắt mạch bình an cho ta.

Ta nghe thấy Hứa Thất Lang ở ngoài cửa thỉnh giáo:

“Vì sao nương tử của ta bỗng dưng lúc nóng lúc lạnh, dường như tâm trạng không tốt?”

Lão đại phu vuốt râu nói: “Nữ tử mang thai vốn đã không dễ dàng, phu quân phải quan tâm, săn sóc nhiều hơn.”

Hứa Thất Lang tựa hồ hiểu ra điều gì, nói: “Những ngày này cũng không thể động phòng… Nàng ấy có phải là cảm thấy cô đơn không?”

Đại phu nhỏ giọng nói: “Qua bốn tháng đầu, có thể thích hợp…”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta nghe được mà mặt đỏ bừng cả lên!

Chuyện này xin đừng có đi hỏi lung tung được không hả!

Đợi bụng ta càng ngày càng lớn, ngày sinh cũng sắp đến gần.

Hứa Thất Lang sớm đã từ thư phòng chuyển về, nói: “Ta bảo đảm sẽ không động tay động chân, chỉ là muốn ở bên cạnh nàng thôi.”

Thấy chàng như vậy, trong lòng ta càng thêm chua xót.

Chàng thật sự là một phu quân tốt vô cùng, đáng tiếc lại không thuộc về ta.

20

Một ngày, vừa qua giờ tị, Hứa Thất Lang có một người bạn tốt đến thăm.

Người bạn này ta từng nghe qua, tên là Thẩm Trung Nguyên, cũng là học sinh Quốc Tử Giám.

Chàng ta và Hứa Thất Lang đều tin vào thần tiên, cũng muốn đi tu tiên vấn đạo, tiêu d.a.o tự tại, hai người từng hẹn ước cùng nhau đến tiên sơn Thục Trung.

Mẫu thân nói Thẩm Trung Nguyên là bạn xấu của Thất Lang, sau lưng người ta đã mắng thầm không biết bao nhiêu lần rồi.

Thân thể ta nặng nề, không tiện ra ngoài tiếp khách, liền về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng nha hoàn lặng lẽ nói: “Người không muốn đi nghe xem bọn họ nói gì sao? Cái vị Thẩm Trung Nguyên này mỗi lần đến, phu nhân đều sai nô tỳ đi nghe lén đấy ạ.”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tuy rằng không muốn đi, nhưng thân thể ta lại rất thành thật, phản ứng lại thì đã đi tới bên cửa sổ rồi.

Chỉ nghe thấy một giọng nam trong trẻo nói: “Hứa huynh, nghe nói nương tử huynh sắp sinh rồi, nếu như có thể một bề sinh quý tử, chẳng phải chúng ta có thể xuất phát rồi sao?”

Chàng ta cười lớn mấy tiếng: “Ha ha ha, cuối cùng cũng có thể đi Thục Sơn rồi!”

Hứa Thất Lang nói: “Ta đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi, đây là thư phụ thân viết cho Ích Châu Thứ Sử, đến lúc đó ông ấy sẽ giúp dẫn kiến Xung Hư đạo trưởng…”

Thẩm Trung Nguyên kích động nói: “Hứa huynh! Huynh thật là lợi hại, lại còn thuyết phục được cả phụ thân huynh! Quả nhiên là có con nối dõi, không giống ngày xưa nữa!”

Hứa Thất Lang nói: “Trung Nguyên huynh, ta còn có chuyện muốn nói với huynh…”

Tiếp theo, ta đã không nghe rõ nữa.

Thì ra… chàng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Ngay cả thư cũng đã viết xong rồi…

Trong lòng ta bỗng nhiên đau như d.a.o cắt, không thể gắng gượng được nữa.

Tiểu nha hoàn nói: “Thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi, người không sao chứ ạ?”

Ta thất thần nói: “Không sao, để ta một mình tĩnh lặng một lát.”

Tiểu nha hoàn nhìn sắc mặt ủ rũ của ta, đồng cảm nói: “Vậy được, người đừng có ngã đấy nhé, đại phu nói đi dạo trong hoa viên, có ích cho việc sinh nở sau này.”

Ta một mình bước đi, chậm rãi đi tới cửa lớn nhà họ Hứa.

Hứa Tam gác cổng đang nói chuyện với người khác, không hề nhìn thấy ta.

Ta cũng không để ý, khẽ khàng bước ra ngoài.

Bên ngoài trời cao đất rộng, nhưng ta lại không biết nên đi đâu.

Không biết từ lúc nào, ta đã đến nhà đại tỷ.

21

Đợi đến nhà tỷ phu, vừa vào sân ta đã thấy tỷ phu đang giơ hai quả tạ đá nặng bốn năm chục cân lên trời, mồ hôi đầm đìa, đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Tỷ phu vừa thấy ta đến, vội vàng hướng vào trong nhà kêu lên: “Nương tử, nương tử, tam muội đến rồi, hay là, hôm nay đừng phạt nữa đi!”

Chàng ta hạ thấp giọng nói: “Cầu xin nương tử nể mặt ta một chút.”

Ta: “…”

Giọng của đại tỷ từ trong nhà truyền ra: “Còn một nén nhang thời gian nữa! Ngươi cứ đứng yên đó cho ta!”

Tỷ phu thành thật trở về vị trí của mình.

Mặc dù tâm trạng ta rất thấp thỏm, nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn không khỏi mỉm cười.

Đại tỷ của ta quả nhiên uy vũ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com