Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 10



Đại tỷ thấy ta đến, vội vàng nói: “Sao giờ này muội lại đến đây, mau ngồi xuống, đừng làm mệt đến thân thể!”

Nói chuyện phiếm vài câu, đại tỷ đã nhìn thấu tâm sự của ta.

“Sao vậy? Cãi nhau với Hứa muội phu à?”

Ta thở dài một hơi, không biết nên mở lời từ đâu.

Rõ ràng ban đầu chúng ta đã nói rõ ràng rồi, bây giờ người đổi ý lại là ta…

Đại tỷ vỗ vỗ tay ta, nói: “Vợ chồng với nhau, nên không giấu giếm điều gì, muội có tâm sự gì, nhất định phải nói với Hứa muội phu mới phải.”

Ta khẽ nói: “Nhưng ta… và Hứa Thất Lang có tính là phu thê thật sự không?”

Hứa Thất Lang vốn dĩ không muốn cưới ta, ta có con với chàng, cũng là bởi vì người nhà chàng đã hạ dược chàng.

Ta vẫn luôn không cho rằng mình là thê tử của chàng.

Đại tỷ cạn lời nói: “Muội ngốc thật đấy, hai muội không tính là phu thê thì là gì! Muội và chàng ấy là minh hôn chính thú chứ có phải âm hôn đâu, hai người mỗi ngày chung chăn gối, muội còn sinh con dưỡng cái cho chàng ấy, nếu như như vậy không phải là phu thê, vậy thì như thế nào mới tính là phu thê hả!”

Là như vậy sao?

Cho dù ta muốn nuốt lời, cho dù ta muốn giữ chàng ấy lại, cũng có thể sao?

22

Kỳ thực ta đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ ta đã thích Hứa Thất Lang rồi.

Tuy rằng ta thích một mình chiếm cứ một gian phòng, nhưng ta càng hy vọng chàng có thể ở bên cạnh ta hơn!

Ta thật sự nên nói cho chàng ấy biết mới phải.

Thấy ta sốt ruột muốn đi, đại tỷ cười nói: “Vội gì chứ, ăn cơm xong rồi về. Cũng phải để muội phu lo lắng một phen.”

Mãi đến chạng vạng, đại tỷ mới thả ta rời đi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Nhớ kỹ đấy, phải nói chuyện cho đàng hoàng với Hứa Thất Lang. Phu quân chính là phải nhường nhịn nương tử nhà mình, nhìn tỷ phu của muội xem, không phải là rất nghe lời sao.”

Ta liếc mắt nhìn tỷ phu hiền lành chất phác, trong lòng ấm áp hơn một chút.

Cứ như vậy, ta chậm rãi trở về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy Hứa Thất Lang sắc mặt trắng bệch chạy về phía ta.

“Lưu Tiên! Nàng đã đi đâu vậy! Ta tìm nàng khắp nhà! Lo lắng c.h.ế.t mất thôi!”

Ta nhìn thẳng chàng, thấy trên trán chàng đều là mồ hôi lạnh, trong lòng cũng có chút cảm động.

“Thất Lang, thiếp, thiếp có chuyện muốn nói với chàng…”

Hứa Thất Lang lại ôm chầm lấy ta, nói: “Lưu Tiên! Nàng thật sự suýt chút nữa đã làm ta phát điên rồi! Lần sau đừng làm như vậy nữa! Ta cứ tưởng nàng…, cứ tưởng nàng không cần ta nữa rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thiếp…”

Bỗng nhiên, bụng ta trầm xuống, một dòng chất lỏng ấm nóng từ hạ thân ta chảy ra.

Hình như, ta sắp sinh rồi!

23

Tuy rằng sự việc xảy ra đột ngột, nhưng may mắn là trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ.

Phòng sinh và bà đỡ đều là mẫu thân đã chuẩn bị trước.

Ta bị mọi người đẩy vào, rất nhanh tiến vào phòng sinh.

Chỉ nghe thấy một bà đỡ nói: “Chuyển dạ có hơi sớm đấy, thai nhi còn chưa xuống hẳn.”

Một bà khác nói: “Có lẽ phải chịu chút đau khổ rồi.”

Nhìn vẻ mặt của các bà ấy, tình hình hình như không được lạc quan cho lắm.

Lòng ta từ từ chìm xuống, mẫu thân ta vốn rất dễ sinh nở, nhưng cũng đã trải qua mấy lần cửa tử.

Đại tỷ cũng vậy.

Nhân quả của mỗi người đều khác nhau, kết quả tự nhiên cũng khác nhau.

Có lẽ, những lời mà ta vẫn chưa nói ra kia, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nói với Hứa Thất Lang nữa rồi.

Cơn đau từng đợt từng đợt kéo đến, ta dần dần mất hết sức lực.

Bà đỡ ra sức cổ vũ ta, nói: “Cố lên ạ, thiếu nãi nãi, lúc này, người nhất định đừng phân tâm, hãy nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến đứa con!”

Nhưng ta thật sự không còn nhiều sức lực như vậy nữa.

Ta bỗng nhiên hèn nhát nghĩ đến, những lời kia không nói ra cũng tốt, cứ coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, để chàng vô tư mà đi đi.

Thời gian càng kéo dài, ta càng thêm kiệt sức.

Sắc mặt của hai bà đỡ cũng càng ngày càng kém.

Ngay lúc ta sắp không còn sức lực nữa, Hứa Thất Lang ở ngoài cửa phòng sinh kêu lên: “Lưu Tiên, Lưu Tiên, nàng cố gắng lên!”

Một bà đỡ chạy ra, ngăn cản nói: “Phòng sinh ô uế, thiếu gia không thể vào trong được đâu ạ…”

“Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia cứ ở ngoài cửa chờ đi ạ.”

“Không được!!”

Giọng của Hứa Thất Lang càng ngày càng gần, chàng xông vào cửa rồi thẳng hướng ta mà chạy tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta nói: “Lưu Tiên, cố gắng lên, nàng nhất định phải cố gắng lên!”

Ta không dám tin chàng lại bước vào, khóe mắt rỉ ra một giọt lệ, nói:

"Chàng đi đi! Chẳng phải chàng muốn cùng Thẩm Trung Nguyên đến Thục Sơn sao? Còn bận tâm đến thiếp làm gì nữa!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com