Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 8



16

Cứ như vậy, vui vẻ quên cả thời gian, hai tháng trôi qua rất nhanh.

Một ngày đến giờ dùng bữa tối, nha hoàn đến bẩm báo, nói Hứa Thất Lang đã về, đang đợi ta ở chỗ mẫu thân.

Trong lòng ta bỗng nhiên có chút khó chịu, về phòng súc miệng, mới bước về phía chính viện.

Đợi đến khi ta đi tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mẫu thân nói chuyện.

“Con giờ cũng đã là người có thê tử rồi, sau này đừng có nhắc lại chuyện tìm tiên vấn đạo gì nữa! Ngoan ngoãn sinh cho ta một đứa cháu trai mới là chuyện chính đáng!”

Thất Lang im lặng không nói.

Hứa phu nhân trách mắng: “Thành thân lâu như vậy rồi, con còn chưa nghĩ thông suốt sao?”

Chàng vẫn không có phản ứng gì.

Trong lòng ta khẽ run lên.

Quả nhiên, chàng vẫn âm thầm kiên trì với ý định ban đầu của mình.

Cũng phải, rõ ràng chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà.

Nghĩ đến đây, ta giả vờ như không có chuyện gì, thong thả bước vào.

Mẫu thân vừa thấy ta, lập tức không tiếp tục truy hỏi nữa, mà ôn hòa nói: “Đến rồi à, mau ngồi đi.”

Hứa Thất Lang dường như không dám nhìn vào mắt ta, chỉ gắp cho ta một đũa thịt chân giò.

Đây là món ăn mà bình thường ta rất thích, nhưng hôm nay nhìn món thịt chân giò béo ngậy kia, ta bỗng nhiên không nhịn được mà nôn khan một tiếng.

17

Thấy ta nôn mửa, mẫu thân ban đầu có chút lo lắng, sau đó liền mừng rỡ ra mặt.

“Mau, mau đi mời đại phu!”

Đợi đại phu của Đồng Xuân Đường đến, trước tiên cung kính bắt mạch cho ta, sau đó mới lộ vẻ vui mừng nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thiếu gia, thiếu nãi nãi đã có hỉ mạch rồi.”

Mẫu thân vui mừng đến mức không ngậm được miệng: “Nhanh như vậy đã có tin vui rồi! Tốt quá, tốt quá, Lưu Tiên, con thật sự là người có phúc! A di đà phật, Bồ Tát phù hộ!”

Đại phu nói: “Thời gian còn ngắn, xin thiếu nãi nãi hãy tĩnh dưỡng cho tốt, chớ nên lao lực.”

Hứa Thất Lang cũng rất vui vẻ, nhưng trong ánh mắt lại thoáng mang theo một tia phức tạp.

Mẫu thân hỏi đại phu rất nhiều chuyện cần chú ý, còn dặn dò Hứa Thất Lang: “Nương tử con đã có thai, con không được làm mệt đến nàng! Không được, con vẫn là nên đến thư phòng ngủ đi!”

Hứa Thất Lang: “…”

Chàng còn chưa kịp đáp lời, mẫu thân đã sai người thu dọn chăn gối của chàng mang đến thư phòng rồi.

Đến đêm khuya, một mình ta ở lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Chẳng phải từ trước đến nay ta vẫn luôn muốn một mình chiếm cứ một gian phòng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng vì sao khi thật sự chỉ còn lại một mình, lại cảm thấy gian phòng trống trải đến vậy?

Nghe nói ta mang thai, mẫu thân dẫn theo tứ muội, ngũ muội đến thăm ta.

Đây vẫn là lần đầu tiên các muội ấy đến phủ.

Tứ muội, ngũ muội là song sinh, hai người tuổi còn nhỏ, sờ soạng nhìn ngó khắp nơi, cảm thấy nơi nào cũng mới lạ.

“Tam tỷ, phòng của tỷ thật là tốt!”

“Ừ ừ, quả nhiên là nhà Tể tướng!”

Mẫu thân nhìn ta, tràn đầy vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của ta, cái bụng thật là biết cố gắng!”

Bà thấy đồ ăn thức uống, đồ dùng của ta đều là đồ tốt nhất, cuối cùng cũng yên lòng, nói: “Đợi sinh con xong, con rể nhất định sẽ thu tâm lại, một lòng một dạ sống cùng con!”

Ta nhìn ánh mắt mong chờ của mẫu thân, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng ban đầu ta và Hứa Thất Lang đã ước định rồi, sinh con xong, sẽ thả chàng rời đi.

Mà hiện tại, những ngày đó có thể đếm ngược được rồi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

18

Vì thai còn nhỏ, mẫu thân dặn ta đừng ra ngoài đi lại lung tung, ở trong phòng nghỉ ngơi cho nhiều.

Ta đành phải đến thư phòng của Hứa Thất Lang, muốn tìm xem còn có sách nào khác có thể g.i.ế.c thời gian không.

Để lấy một quyển sách ở tầng trên cùng của giá sách, ta vô ý làm rơi một cái trục tranh.

Bên ngoài trục tranh có chút sờn cũ, hiển nhiên là dấu vết Hứa Thất Lang thường xuyên vuốt ve.

Trong lòng ta khẽ động, mở cuốn trục tranh ra.

Chỉ thấy bên trong vẽ một thiếu nữ độ chừng mười bốn mười lăm tuổi.

Nàng mặc một thân váy màu hồng khói, đầu đội mũ ngọc trai, quả thực là nghiêng nước nghiêng thành, diễm lệ vô song.

Góc dưới bên phải cuốn trục có mấy hàng chữ, là bút tích của Hứa Thất Lang, viết:

“Di ảnh treo tường trắng, gió mát khắp lều tranh.

Dung mạo tuy đã khuất, đức trạch vẫn thơ kinh.”

Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, lại đã qua đời rồi!

Ta bỗng nhiên nghĩ đến, ngày đó ta và Hứa Thất Lang thảo luận vì sao muốn tu tiên, vẻ mặt chàng khi ấy thật cô tịch.

【… Thành tiên rồi có thể siêu thoát luân hồi, còn có thể nhìn thấy nơi ở của người đã khuất, cho nên ta mới muốn tu tiên.】

Thì ra, chàng đã sớm có người trong lòng rồi!

Chỉ là thế sự vô thường, âm dương cách biệt, cho nên chàng mới không muốn cưới vợ.

Hiện giờ bị ép cưới ta, hẳn cũng là bất đắc dĩ thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta như nghẹn lại một tảng đá lớn, thở không nổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com