Nghe ta nói xong, hôm sau Hứa Thất Lang lén lút dẫn ta vào thư phòng, chỉ vào một chồng sách nói: “Đây, đều là những cuốn ta sai tiểu đồng tìm mua cho nương tử đó.”
Chàng hắng giọng, nói: “Ta đã vứt hết những cuốn thô tục kia đi rồi, chỉ để lại những cuốn này miễn cưỡng có thể xem được thôi.”
Nhiều như vậy sao!
Cao đến hơn một thước!
Trong lòng ta tràn ngập niềm vui sướng, thiếu chút nữa đã hoan hô thành tiếng, nhào tới hôn chàng một cái: “Phu quân, đa tạ chàng!”
Vì ta rất ít khi chủ động thân mật với chàng, nên nụ cười trên mặt Hứa Thất Lang không sao giấu được, chàng khẽ nói: “Cứ gọi ta là Thất Lang là được… ta cũng sẽ gọi nương tử là…”
Nhưng chàng còn chưa nói xong, ta đã nhảy cẫng lên, lật xem chồng sách kia.
“Oa, có 《Chí Quái》 này, còn có cả 《Chẩm Trung Ký》 nữa, trời ơi, chừng này thì ta xem đến bao giờ mới hết đây!”
Mấy cuốn sách này thật sự quá thú vị, ta xem đến quên ăn quên ngủ.
Ta cứ lề mề ở trong thư phòng cả ngày trời, đến tối muộn rồi vẫn còn đang đốt đèn đọc sách.
Hứa Thất Lang đợi ta trên giường cả buổi, thấy ta hoàn toàn không có ý định đi ngủ.
Ta nghe thấy chàng lẩm bẩm: “Thật đúng là gậy ông đập lưng ông…”
Chàng thúc giục ta mấy lần, nhưng ta đang đọc đến đoạn cao trào, chỉ qua loa đáp: “Biết rồi, lát nữa thiếp ngủ ngay…”
Hứa Thất Lang thở dài một tiếng, dứt khoát đi tới, bế thốc ta lên.
Ta dùng sức đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng: “Mau thả thiếp xuống! Thiếp tự đi được.”
Chàng không hề lay động, chỉ khẽ nói bên tai ta: “Nương tử, sinh hài tử mới là chuyện quan trọng hàng đầu của chúng ta.”
Đêm đó, nến hồng ấm áp, đêm về thêm hương.
14
Vì là ngày nghỉ cuối cùng của Hứa Thất Lang, nên chàng làm nũng với ta gần cả đêm.
Không rõ canh giờ nào, ta mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Cũng chính vì vậy, hôm sau tỉnh dậy đã thấy mặt trời lên cao ba sào.
“Hỏng rồi, phải đi thỉnh an bà mẫu!”
Hứa Thất Lang đã không còn ở đây, chắc là đã đến Quốc Tử Giám rồi.
Nha hoàn đi vào, nói: “Thiếu gia dặn chúng nô tỳ không được quấy rầy nương tử, để nương tử ngủ thêm chút nữa.”
Chàng đương nhiên có thể ngủ thêm chút nữa, nhưng ta vẫn là một nàng dâu mới chân ướt chân ráo đến đây.
Mới gả đến đây được mấy ngày, mà đã dậy muộn thế này, đừng nói là bà mẫu, dù là mẫu thân ta vốn tính khí hiền hòa, cũng sẽ lập quy tắc cho ta ngay.
Nghĩ đến đây, ta vội vàng rửa mặt chải đầu chỉnh trang y phục xong, liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến chính phòng.
“Con dâu đến muộn, xin mẫu thân thứ tội.”
Bà mẫu khẽ liếc mắt nhìn ta một cái, rồi nói: “Con đến vừa hay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lòng ta thấp thỏm, bà mẫu đang đợi ta sao?
Có phải là đã có ý kiến với ta rồi không?
Đều tại Hứa Thất Lang cả!
Nhưng giây tiếp theo, bà mẫu liền sai người bưng một bát canh lên, đích thân đưa cho ta nói: “Đây là mẹ dặn phòng bếp đặc biệt hầm cho con đó, uống nóng đi.”
Canh bổ?
Bà mẫu cười nói: “Mấy ngày nay, con vất vả rồi, nói cho cùng, vẫn là tại Thất Lang không tốt, còn trẻ người non dạ, nghịch ngợm quá.”
Trong lòng ta có chút cảm động, mặt cũng đỏ lên: “Đa tạ mẫu thân.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bà mẫu nắm lấy tay ta nói: “Đây là huyết yến trân tàng của ta đó, mỗi ngày con uống một chén, bổ khí huyết nhất đó.”
Thấy ta uống một hơi cạn sạch, bà hài lòng nói: “Được rồi, chỗ ta không còn việc gì nữa, con về nghỉ ngơi đi.”
15
Trên đường trở về, bà tử phụ trách hoa viên Hứa gia đặc biệt hái mấy đóa hoa đẹp mang đến, nịnh nọt nói: “Nô tỳ xin tặng nãi nãi mang về cắm bình ạ.”
Ta vừa cảm ơn vừa nhận lấy, thưởng cho bà mấy đồng tiền.
Hứa Thất Lang thật chu đáo nghĩ cho ta quá.
Nghĩ đến bà mẫu cũng vô cùng vô cùng tốt.
Nói đúng hơn, người nhà họ Hứa ai nấy đều đối đãi với ta rất tốt.
Nhà cửa đơn giản, gia phong thanh bạch, mẫu thân hiền từ, phụ thân không quản gia sự, Hứa Thất Lang lại càng dịu dàng ân cần.
Cứ nghĩ đến chuyện đợi ta sinh con xong, Hứa Thất Lang sẽ rời đi, trong lòng ta luôn cảm thấy có lỗi với lòng tốt của mẫu thân.
Có lẽ ta không có bản lĩnh giữ chân Hứa Thất Lang, chỉ có thể cố gắng sinh cho bà một đứa cháu trai thôi.
Đến tối, Hứa Thất Lang về nhà.
Chàng hỏi ta: “Hôm nay ta không có ở nhà, nương tử đã làm những gì?”
Trong lòng ta có chút mất hứng, tùy tiện đáp vài câu.
Chàng lại hỏi: “Nương tử có chuyện gì không vui sao?”
Ta lắc đầu.
Kỳ thực khoảng thời gian này ta rất vui vẻ, vui vẻ hơn cả trong tưởng tượng.
Ta và Hứa Thất Lang nói chuyện rất hợp ý, chuyện sinh con… cũng rất khoái hoạt.
Nếu như không có chàng, ta không biết bản thân có còn được như bây giờ hay không.
Nghĩ đến đây, ta trở mình đè lên người chàng, nói: “Thiếp chỉ là… nhớ chàng thôi.”
Hứa Thất Lang mừng rỡ hôn xuống, một khi đã bắt đầu liền không thể kiềm chế.
Người ta đều nói xa nhau lâu ngày hơn vợ chồng mới cưới.
Một ngày xa cách, cũng coi như là xa nhau lâu ngày đi.