Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 6



Mấy ngày kế tiếp, hai người ở nhà gần như không có chuyện gì khác.

Hứa Thất Lang như đứa trẻ lần đầu nếm được vị ngọt, chỉ nghĩ hết cách này đến cách khác để tơ tưởng chuyện kia.

Ta cũng muốn sớm ngày hoàn thành kỳ vọng của Hứa phu nhân đối với ta, nhưng ta càng muốn nghỉ ngơi hơn!

Thế là ta và chàng ước pháp tam chương — buổi sáng không được, buổi trưa không được, buổi chiều cũng không được.

Hứa Thất Lang thất vọng nói: “Vậy chẳng phải chỉ có ban đêm mới được sao?”

Ta: “…”

Đương nhiên là vậy rồi!

Để g.i.ế.c thời gian ban ngày, Hứa Thất Lang dẫn ta đi tham quan thư phòng của chàng.

Sách của chàng rất nhiều, còn có không ít bản độc nhất.

Ta thấy trên thư án của chàng có một hàng chữ viết dở, khẽ đọc lên: “Ngũ Nhạc tầm tiên bất từ viễn, nhất sinh hảo nhập danh sơn du*.” “Thơ của Lý Bạch.”( Đi tìm tiên trên Ngũ Nhạc chẳng quản xa xôi, Suốt đời thích vào chơi núi non nổi tiếng.)

Hứa Thất Lang nhướng mày: “Nương tử biết chữ?”

Ta gật đầu: “Cũng chỉ biết sơ sơ vài chữ thôi.”

Phụ thân, huynh trưởng và đại tỷ đều từng dạy ta.

Mẫu thân ta cũng thường nói, nữ tử cũng phải đọc sách biết chữ hiểu đạo lý, dù sao cũng hơn làm kẻ mù chữ.

Hứa Thất Lang ôn tồn nói: “Nương tử cũng thật là khiêm tốn, nương tử đã đọc thơ của Lý Bạch, vậy nương tử thích nhất câu nào?”

Ta nghĩ nghĩ một hồi, nói: “Trường An nhất phiến nguyệt, vạn hộ đảo y thanh.”* ( Hai câu đầu của bài Tí dạ thu ca của Lý Bạch

(Dịch nghĩa Bản dịch của Trần Trọng Kim, thivien.net)

Trường An trăng một mảnh,

Đập áo muôn cửa inh.

Gió thu thổi không dứt,

Ngọc quan một mối tình.

Ngày nào giặc Hồ dẹp,

Lương nhân khỏi viễn chinh.?)

Hứa Thất Lang ngước mắt nhìn ta, nói: “Nương tử thật khiến ta bất ngờ.”

Có lẽ trong lòng chàng, thứ nữ con một tiểu quan như ta đây vốn không biết đọc chữ, huống chi là xem mấy tập thơ của Lý Bạch.

Ta cẩn thận sờ sờ nghiên mực của chàng, tùy ý nói: “Thật ra chàng cũng khiến ta rất bất ngờ.”

“Nói thế nào?”

Ta đáp: “Thiếp không hiểu vì sao chàng lại muốn tu tiên, Lý Bạch sùng bái tiên nhân, vì con đường làm quan của ông không thuận lợi, mang tâm lý trốn tránh, nhưng chàng xuất thân tốt, sinh trưởng tốt, viết chữ đẹp, nghe nói ngay cả thầy giáo ở Quốc Tử Giám cũng khen ngợi chàng không ngớt lời, vậy chàng vì sao lại muốn trốn khỏi trần thế này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người như chàng, lẽ nào không phải là thiên chi kiêu tử, chí khí ngút trời sao?

Như bị ta chạm trúng chỗ kín, Hứa Thất Lang ngẩn người.

12

Hứa Thất Lang quay lưng về phía ta, trầm mặc không nói.

Ta có chút hối hận vì lỡ lời, phu thê ta vốn chưa quen biết nhau, không nên hỏi những lời chưa thân đã nói thật lòng thế này.

Lỡ đâu, chàng lại cho rằng ta có ý đồ khác thì sao.

Ta vội vàng nói: “Thiếp chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, chàng không cần trả lời đâu.”

Hứa Thất Lang khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nói cho nương tử biết cũng chẳng sao. Ta chỉ cảm thấy nhân gian này rất khổ, thế nhân đều chạy theo danh lợi, nhưng lại chẳng thể quyết định được sinh lão bệnh tử. Nghe nói… thành tiên rồi có thể siêu thoát luân hồi, còn có thể thấy được nơi an nghỉ của người đã khuất, nên ta mới muốn tu tiên.”

Người đã khuất?

Chàng có người thân thiết qua đời sao?

Chủ đề này không tiếp tục nữa, Hứa Thất Lang bèn chuyển sang chuyện khác, nói: “Hôm kia ta phải về Quốc Tử Giám rồi, ngày dài vô vị, nương tử có thể đến thư phòng của ta tìm chút sách đọc.”

Thì ra kỳ nghỉ của chàng nhanh vậy đã kết thúc, sau này chàng sẽ lại đi sớm về tối.

Trong lòng ta có chút nhẹ nhõm, lại có một chút gì đó ưu tư.

Để xua tan đi sương mù trong lòng, ta do dự một lát, rồi vẫn hỏi: “Chàng có… loại sách kia không?”

Hứa Thất Lang ngẩn người, rồi lập tức hơi nheo mắt lại hỏi: “Loại nào?”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta nháy mắt với chàng: “Đừng giả bộ nữa.”

Ta không tin trong thư phòng chàng chỉ toàn là sách thánh hiền, không có chút truyện giải trí nào.

Hứa Thất Lang cạn lời, nói: “Tài tử giai nhân…”

“Thần ma chí quái…”

Hai người gần như đồng thanh.

Hứa Thất Lang há hốc miệng, nói: “Nương tử là nữ nhi, lại thích thần ma chí quái?!”

Ta cũng khoa trương nói: “Chàng là nam nhi, lại thích tài tử giai nhân?!”

Hai người lại cùng lúc nói: “Thật là vô văn hóa!”

Dứt lời, phu thê nhìn nhau bật cười.

13

Từ nhỏ, mẫu thân ta đã nói ta rất kỳ lạ, vẻ ngoài nhìn thì yếu đuối, nhưng chuyện gì trong lòng đã quyết định thì lại vô cùng kiên định, còn đối với chuyện quỷ thần thì lại vô cùng hứng thú.

Nhưng người dặn dò sách thì có thể đọc, nhưng truyện giải trí thì nên xem ít thôi, nếu không dễ thay đổi tính nết.

Nên ta chỉ đọc qua 《Sưu Thần Ký》, 《Sơn Hải Kinh》 và cả 《Dậu Dương Tạp Trở》 mà ta lén lút tìm được từ thư phòng của huynh trưởng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com